Mùa này quao vẫn trổ trắng gò hả má?
Con thích hỏi vậy, khi mỗi lần biên lá thư thăm
Là muốn nhắc tên quê Gò Quao mộc mạc
Đã đi vào thương nhớ trăm năm.

Cây bần năm nay vẫn khoe sông, chùm trái quê trĩu cành hả má?
Nỗi nhớ trong con cứ vồng khoai, chái bếp, bờ đê
Chiếc lu khổng lồ, xưa giấu cán bộ âm trong lòng đất
Nay lưng má còng, phép con về dùi lỗ gắn Romine.

Tây Nam đảo không có hoa quao đâu má
Chỉ hoa hải quân trổ trắng tư bề
Con thèm ngửi mùi nước mưa mái lá
Không dưng mà thèm hớp một ngụm quê

Đồng đội con, đứa thèm nghe tiếng mưa trên máng xối
Đứa tìm tiếng cười thơm cóc ổi trong chén muối ớt xanh
Đứa đốt cành khô kiếm mùi khoai lang dương ngọc
Con thích phiên gác rằm có trăng mẹ cùng canh.

Mùa này quao vẫn nở trắng gò hả má?
Con cứ thích hỏi vậy, bởi yêu những tích tuồng, gò, rạch, tạo tên quê
Cảm ơn gió mỗi chiều lau nắng thâm lưng áo má
Cảm ơn cái cự củi đã cùng má lui cui, xếp buồn vui mưa nắng đợi con về.

YÊU NHỮNG TÍCH, TUỒNG, GÒ, RẠCH, TẠO TÊN QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà