Xưa ngồi ghẹo “nắng bẽn la bẽn lẽn
Nắng Đồng Nai như con gái vậy nà
Đã đến chơi còn thập thò mắc cỡ
Chẳng vào nhà cứ núp ló hàng ba”.
Giờ phiên ta lại tẽn tò như nắng
Có nhầm không? Chốn cũ đây sao ta?
Phố chen chúc tầng cao nhìn rớt nón
Xưa lưa thưa lớt phớt những căn nhà.
Hơn ba trăm năm, rừng hoang rậm rịt
Tiền hiền khai hoang mở đất mà nên
Nai kéo về bên cánh đồng liền khoảnh
Là nợ duyên Đồng Nai đã thành tên.
Ta đã đến chiến khu Đ bám trụ
Thuở đạn bom quân xâm lược xới cày
Khí phách quân dân hướng trời ngún lửa
Để ta yêu da diết một Đồng Nai
Hoà bình về, hố bom thù dày đặc
Đất địa cạn kiệt thôn xóm hoang tàn
Cuộc hồi sinh từ bàn tay khối óc
Công nghiệp vươn mình, sức sống tràn căng.
Qua Vĩnh Cửu nghe trẻ ca đối đáp
Làng rừng Chơ Ro theo Bác Hồ xưa
Vào Mã Đà thăm những ngôi mộ gió
Đứng nghiêm chào nước mắt chảy từa lưa.
Bỗng ước được làm chú dòng dọc nhỏ
Vào rừng sâu kiến trúc những công trình
Võng tổ treo đong đưa bên đồng đội
Và mỗi ngày ríu rít đón bình minh.
Tuổi gậy dìu ta lại yêu lần nữa
Một Đồng Nai duyên dáng phồn vinh
Rất đậm sâu như ban đầu cái thuở
Định quán đêm nao ta rót tràn tình.
YÊU LẦN NỮA
Tác giả Trần Ngọc Hoà