Chiều nay cơn gió đi nghiêng
Chui vào búi tóc mẹ hiền mà hôn
Là thương tiếng thở dập dồn
Lưng còng gánh lúa ngang con đê oằn.

Cái ngày quyết chiến Bàu Bàng
Cao su bom xối đạn phang lả cành
Cha không về, trắng năm canh
Mẹ thành goá phụ đội vành khăn tang.

Cổng dinh độc lập xe tăng
Húc rồi đã đổ giặc hàng, mẹ ơi!
Con sắp được gặp mẹ rồi
Nụ cười chiến thắng tràn môi tươi giòn.

Hoà bình mốc chỉ mét hơn
Nghiệt oan đạn giặc cướp con mẹ rồi

Mất chồng giông kéo đen thui
Mẹ tôi xúc lúa ra ngồi sân phơi.

Mất con nắng rát da người
Mẹ đem chậu hứng mưa rơi hiên nhà

Nền trời ký hoạ đồng xa
Cò gầy sụm giữa ta bà, rộng rinh.

Bông bần trổ tím bờ kinh
Không là biền biệt khi tình dâng quê
Con trong lọn gió ngày hè
Về ôm lưng áo mẹ quê bên chiều.

VỀ ÔM LƯNG ÁO MẸ QUÊ BÊN CHIỀU
Tác giả Trần Ngọc Hoà