Con chỉ biết!
Tổ Quốc và mẹ rất gần
như tiếng khèn với H’Mông
như làn điệu Sọong cô với Sán Dìu
như người Tày với câu hát Lượn cọi
và người Kinh với khúc dân ca.
Mỗi lần nghĩ đến lại thấy tim ta
rộn ràng, thiêng liêng, tự hào, da diết
vì Tổ quốc mẹ dâng những núm ruột
dâng cả một nửa tơ hồng đã buộc
nửa cời đêm đỏ lửa
chờ tiếng bước chân qua ngạch cửa vào nhà.
Tổ quốc và mẹ
mất thứ nào con cũng bơ vơ
mất thứ nào con cũng thành côi cút
đời không mẹ, không Tổ quốc
đời chẳng còn là đời.
Dù xa lơ xa lắc xứ người
mùi chè thơm
mùi rạ rơm
con vẫn hít mỗi chiều trên đám mây cùng màu với tóc mẹ
nhớ!
gió cùng rặng nứa bên Sán Dìu nhảy điệu Tắc Xình
nhớ!
sông Cầu dìu mây đi trong khúc ca Thái Nguyên no ấm
đôi chim bên Sán Chay hót giao duyên Sấng Cọ
tre mượn gió thổi khèn gọi bạn xuống chợ với H’Mông.
Con muốn ví Tổ quốc và mẹ như lòng đồng
một lòng đồng bao năm hứng nắng mưa nộ cuồng dông bão
một lòng đồng đạn xới bom cày tứa máu
vẫn mỡ màu nuôi cây lúa tốt tươi.
Và con biết!
thiếu một trong hai con không thể thành người.
TỔ QUỐC VÀ MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà