Tết này con không về được mẹ ơi!
Thèm được gió địu về mùi hương bưởi đắng
Thèm cả mùi quai nón mẹ ra đồng mồ hôi khẳm mặn
Mùi khét nắng sình non trên mái tóc đứa em khờ.

Con gom hoàng hôn màu cánh kiến vào thơ
Đêm giao thừa
đồng đội miệng ai cũng hát mà bụng cồn cào riết
Mùi quê sao cứ trào da diết
Tết này chắc mắt mẹ lại rưng trông.

Con khắc đôi bàn tay nâng bình minh rực rỡ sắc hồng
Cây phong ba già nhánh túa cong queo, mà con ngỡ bàn tay mẹ guộc gầy đầy vết cứa
Bàn tay giã bàng tước bồn bồn máu tứa
Nuôi lớn đàn con dâng Tổ Quốc mẹ ơi.

Tổ Quốc ngày con sinh ra là bàn tay mẹ đưa nôi
Tổ Quốc ngày con chập chững là bàn tay tay mẹ đỡ nâng dìu dắt
Tổ Quốc ngày con trưởng thành có máu từ bàn tay mẹ hòa trong đất
Cho tràm vươn cao cho cây lúa xanh đòng

Tổ Quốc ngày U Minh hứng long đong
Tay mẹ đào hầm nuôi quân đánh giặc
Tổ Quốc ngày thanh bình tay mẹ đà khô quắt
Lại chậm chùi vạt áo tiễn con ra với Trường Sa.

Tổ Quốc trong con lớn dần lên theo khúc dân ca
Tổ Quốc linh thiêng trong từng đường cày thửa mạ
Tay mẹ quắt queo vẫn cố nâng bình minh cho thêm xanh chiếc lá
Tổ Quốc và bàn tay mẹ
Với con là tất cả Mẹ ơi!

TỔ QUỐC VÀ ĐÔI BÀN TAY MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà