Chị giấu buồn trên trăng
Ngày anh đi không về rằm giêng trăng khóc
Góc bếp, chái nhà, búi tóc
Chỗ nào chị cũng giúi buồn.

Chị giấu nhớ trong vạt chiều buông
Anh bỏ chị lại với cây sầu đâu trổ muộn
Với xóm núi, tiếng lưới rơi, và nỗi đau tím lòng hoa muống
Với con đê cõng khổ đến lưng còng.

Chị giấu nước mắt vào mưa, sụt sùi bong bóng phập phồng
Mà trời giêng đâu mưa nhiều cho chị giấu
Gió mồ côi khứ hồi đeo bờ giậu
Để nhớ nhung nườm nượp cõng nhau về.

Trăng rằm giêng đậu bến Lư Khê
Núi đòi thơ, biển đòi thơ
Thuyền thơ giương buồm lướt sóng
Uyên ương thả hồn lên trăng mộng
Hoa đăng sóng sánh mắt Hồ Đông

Đêm Chiêu Anh goá phụ nhớ chồng
Chị viết bài thơ lên con thuyền giấy
Bài thơ có anh bộ đội sốt rét rừng run rẩy
Có chiếc võng đại ngàn ru anh giấc ngàn thu.

Con đường làng ngửa mặt hoài niệm khúc ru
Goá phụ hỏi trăng “Người xưa đâu?”
Trăng trốn vào mây trăng khóc
Đêm Chiêu Anh có người giúi buồn lên tóc
Gọi thương!

THUYỀN GIẤY
Tác giả Trần Ngọc Hoà