Ta về hỏi chiếc bình rừng, rằng đã chứa bao nhiêu trà lá tràm thiệt quạu
Mà rót cả đời vào Miệt Thứ chẳng vơi
Về thoả thê, ngắm những bím tóc tràm được tết bằng dây choại
Mượn tay gió đùa dai lí lắc ngoáy tai trời.
Là dáng của “Thập Câu”* hay những chú lươn vàng lượn uốn
Quê đặt thứ gọi nghe thương, như thằng Ba con Bảy nhà mình
Này xẻo, này kênh, này khúc quanh, xóm, ấp
Miễn có tuồng tích dáng hình, là ráp lại thành tên.
Ừa! Mà Xẻo Nhàu giờ đâu còn nhàu nữa
Đã trùng khơi ve vuốt mịn màng
Đước kể chuyện những người hùng chắn sóng
Chuyện tôm cá làm giàu, nghe thấy mắc ham.
Sẹo chiến tranh trên thân dừa còn chi chít
Đã gọi lão rồi vẫn quầy ngọt, thiệt thương
Em lái vỏ lãi chở ta lướt phượt
Nghe vọng cổ, thả lòng trôi, trôi về phía cội nguồn.
Hễ chợ nổi còn, thì lời thương hồ còn chào mời trên sào bẹo
Còn U Minh thì còn ngát hương tràm
Chiếc bình rừng vẫn rót mời quê trà lá tràm thiệt quạu
Thì ta và Miệt Thứ vẫn trăm năm.
——-
* Sách Đại Nam nhất thống chí viết rằng vùng này gọi là Thập Câu, tức mười con rạch.
TA VÀ MIỆT THỨ VẪN TRĂM NĂM
Tác giả Trần Ngọc Hoà