Dầm sương phiên gác cuối canh
Thương xưa chiếc nóp guộn mình che cha
Chướng về gió rít se da
Xót bàn chân mẹ bôn ba ruộng bừa.
Biên cương trăng lặn sao thưa
Thơ mình gửi, anh mới vừa đọc xong
“Nhớ trong em cứ rạc lòng”
” Thương trong anh cũng tuôn ròng rã tuôn”.
Hỏi sương xưa ướt cánh chuồn
Nhớ cha, mẹ biết bỏ buồn vào đâu?
Cha nằm thăm thẳm lung sâu
Mẹ ra vít ngọn sầu đâu đổ thừa.
Mình ơi! gió nhớ có lùa
Xin giấu vào lá đung đưa nhẹ nhàng
Lỡ may nước lớn bờ tràn
Nhớ cha mắt mẹ lại ràn rụa đêm.
RẠC LÒNG NỖI NHỚ
Tác giả Trần Ngọc Hoà