Mở cửa cho anh đi em !
Ngoài này heo may vừa ngậm cỏ.
Chút bịn rịn xuân còn vương trong gió.
Mùa trở mình quay quắt tận cùng đêm.

Nỗi nhớ đan dày trong mưa hạ lạnh mềm.
Giọt ngắn giọt dài đuổi nhau trên lá.
Anh bấu chặt vào đêm mà nghẹn ngào đến lạ.
Cời lửa đi em cho anh bước vào nhà.

Anh trong cánh cò vỗ nhịp vào ra .
Anh trong khúc ca ngày nào em hát.
Anh trong dải mạ đồng xanh dào dạt.
Tất tưởi tìm về trong ràn rụa nhớ quên.

Nấm mồ anh không tuổi không tên.
Không có bóng người thân hương khói.
Xung quanh anh còn rất nhiều đồng đội.
Cũng xanh xao một nỗi nhớ nhà.

Cõi bao la hồn phách la đà.
Nhặt tiếng sụt sùi rơi trên hàng dâm bụt.
Mình ơi! Ngoài này cỏ cây cũng sùi sụt.
Rồi trầm tư vời vợi một ánh nhìn.

Anh về đây trong chiếc bóng câm thinh
Hồn ẩn dật trong mưa hạ
Mang nỗi nhớ xanh xao cõi ta bà nghiệt ngã.
Và mùa yêu đói lả ăn vạ cuộc đời em.
Mở cửa !
Mở cửa đi em.

NỖI NHỚ XANH XAO
Tác giả Trần Ngọc Hoà