Người đàn bà ngửa mặt hứng giọt ngâu.
Con cua trong hang quăng ra ngoài tiếng khóc.
Tháng bảy trằn trọc.
Nước mắt người đàn bà
Ướt tháng bảy
Ướt thời gian

Lưng trâu lưng người xuồng ba lá tải hàng.
Tuyến lửa máu vùng đồng trũng lung bào thiên nhiên khắc nghiệt
Người đàn bà vốc nắm đất ngào nỗi đau đi khập khiễng.
Đồng đội ơi! Các anh, các chị, các em nằm nơi đâu ?.

Muỗi từng đàn thổi sáo vào tai trâu.
Nó cọ rung cành ,máy bay quầng trâu bổ nhào bổ ngửa.
Ì đùng.
Chiếc khăn rằn chỉ còn một nửa
Trôi!…
Trôi giữa dòng trôi.

Anh “Chàng Hiu” vác mấy khẩu súng to đùng đi vẹo cả người.
Mấy chị “Kiến Đen” lôi chiếc xuồng vượt lộ
Cò con cõng hòm đạn nặng hơn mình lội lầy té nhào té bổ
Chẳng khóc đau mà khóc gào khóc gọi
Khóc thương đồng đội
Khóc nhớ đàn trâu đen.

Mùa nước ngập lụt, mùa hạ khô cháy, đìa xì phèn
Trên đầu B52 và pháo bầy nã xuống
Dưới đất khói Napal đốt cạn ngày gầy guộc
Dòng kiên cường vẫn cuộn cuồn nơi huyết quản thanh niên xung phong.

Người đàn bà đưa tay nâng ký ức, chị nuốt nước mắt chảy ngược vào trong
Cò Con, Chàng Hiu, Ễnh Ương, Nhái Cóc
Tên đồng đội gọi vui nhau trong cái đói giơ xương, lứa tuổi lẽ ở nhà chải tóc
Lẽ đến trường để học
Lẽ vô tư yêu.

Bảy ngày dầm lung ăn cù nèo bước loạng chọang liêu xiêu
Ghẻ, lở, lác ,lang ben tàn tạ cái thì con gái
Tóc xa lược lâu ngày bết bùn đanh lại
Bàn tay gầy mche một bàn năm ngón khẳng khiu.

Người đàn bà nghiêng nón, múc nỗi nhớ múc yêu thương nâng niu
Rưới lên vạt cỏ vòm cây
Rưới lên những linh hồn đã cùng chị một thời kinh qua gian khổ
Kinh qua bão giông cuồng nộ
Nơi này !
Chị cắm cọc vào tim mình gửi em dưới lũng tràm thưa.

Đắng khúc đợi chờ khản đục tiếng gà trưa
Ra đi cả ngàn hy sinh quá nửa
Hài cốt còn không? Hay vụn rữa?
Bờ kinh? Hang núi? Đồng cỏ bàng?
Hay dưới dòng nồng nàn chảy tràn trên tuyến lửa 1C?

Người đàn bà
Gói kỷ niêm tuổi nhõng đuôi gà bằng sợi tóc bạch kim lặng lẽ kéo về
Qua Bảy Núi
Qua Mo So
Qua Hòn Đất
Cất riêng ngăn đồng đội.
Vùng Tứ Giác Long Xuyên xưa ba chìm bảy nổi
Nay lúa trổ vàng đồng.

Cò Con ngày nào giờ tóc trắng như bông
Chị dang tay ôm đất vào lòng ôm cả bầu trời đầy ngôi sao rực sáng
Đêm Gộc Xây chị ngồi ôn những chiến công thăng hoa chói rạng
Gọi vầng dương về
Sưởi ấm hồn liệt sĩ xa quê.

Tháng bảy !
Lốc xoáy triền đê
Khai quật nỗi đau
Những linh hồn nhớ nhà mà chẳng đươc về
Nát một ánh nhìn đau đáu kéo lê.
Nước mắt người đàn bà
Tuôn…
Đỏ miền ký ức.

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI TÌM ĐỒNG ĐỘI
Tác giả Trần Ngọc Hoà