Lại gọi tên anh trong thương nhớ nghìn trùng
mùa thu chở em về, nơi có những cội đa hơn trăm năm tuổi
nỗi nhớ theo em rong ruổi
từ quan họ ngọt ngào
em lần vào điệu lý để tìm anh.

Em đã nhìn thấy anh trong dáng cây trung quân
Thấy chàng trai cõng quê hương đi trong đạn lửa
tím rịm hoàng hôn khi anh không về nữa
nhưng chẳng là biền biệt nghìn trùng
khi tim mình dâng Tổ quốc dâng quê.

Em đội nón quai thao để anh dễ nhận vợ tìm về
vết thời gian cứ bám tuổi đời mà gặm
giờ môi trầu chứ còn đâu môi thắm
người hy sinh không già, còn người chờ đợi nơi quê nhà tóc đã bông mía bông lau.

Khói hương cay mắt chứ em có khóc đâu
khô từ lúc nào chẳng rõ
anh không về em giăng mành nỗi nhớ
nghĩ về những ngôi mộ gió
lệ chảy trong lòng chứ mắt chỉ khóc khô.

Em vẫn dõi theo anh trong khúc nhạc lời thơ
trong sắc áo màu cờ, bốn mươi lăm năm Đồng Nai giờ văn minh giàu đẹp
bao vết tích chiến tranh, hố bom dày đặc
nay tự hào dáng đứng phồn vinh.

Em về Mã Đà thỏ thẻ cùng mình
làm vợ được dăm ngày
làm dâu mấy mươi năm thuỷ chung em giữ vẹn
Đất đỏ Đồng Nai đã mở lòng đón người về từ cuộc chiến
hoá trung quân giữa lòng rừng
hãy xanh như đã từng
mình ơi! đâu cũng là quê.

MÌNH ƠI! ĐÂU CŨNG LÀ QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà