Mần ơn đừng ngó khơi khơi
Mần ơn đừng có cắn môi ngần ngừ
Để đêm mắt thức đỏ lừ
Để ngày vò nhớ đến nhừ tử luôn.
Mần ơn đôi mắt đừng buồn
Để trời đang nắng lại tuôn mưa dầm
Ra đồng mà ước lâm râm
Được ủ môi ngọt cho mầm yêu lên.
Mần ơn đừng háy nữa chèn
Đây không toan tính, đó kèn cựa chi
Đêm qua cơn gió rù rì
“Nói đi nàng gật ừ thì quất luôn”.
Sông dài mỏi cánh chuồn chuồn
Bông bần rụng trắng, buồn cuồn cuộn trôi
Mần ơn gật thí đại coi
Để nam non gió dìu đôi lứa về
Để mền đôi ấm phu thê
Để đây với đó môi kề cận môi
Bưởi em chà bá chín rồi
Dưa anh no nốc trái phơi đầy giồng.
Cắt rồi mình cưới chịu hông?
Giêng này hai đứa chung mùng thiệt vui
Thương gật, ghét lắc Bậu ơi
Mần ơn đừng có cắn môi ngần ngừ.
MẦN ƠN ĐỪNG CÓ CẮN MÔI NGẦN NGỪ
Tác giả Trần Ngọc Hoà