Cha giấu buồn trong Đoản khúc lam giang
Ngày cánh cò gầy gục giữa lung sen mùa nước nổi
Cha hát
Nắng khét phèn vàng chân hỡi người
Thương đứt ruột miền quê Tháp Mười

Rồi cha đặt tên:
Sen mùa bông đỏ
Cánh cò nỗi nhớ
Những cô gái xứ sen.

Cha nói
Mẹ là cánh cò gầy cõng câu hò Đồng Tháp giát phèn
Cõng hương lúa, hương sen, hương thuỷ chung dào dạt
Cõng quê hương trên lưng bay giữa trời xanh ngát
Lốc gió đạn thù cánh mỏng tả tơi rơi.

Cha chở nỗi nhớ mẹ đi đâu?
mái dằm đưa điệu hò Đồng Tháp ngọt mùi
Đi ngắm đê bao, kinh xáng rửa phèn, tưới xanh đồng ruộng
Bên lúa bên sen để hoàng hôn luống cuống
Thả những chân tình xuống bát ngát mênh mông.

Con hỏi cha sen có hồn không?
Cha rưng rưng! là những đời hoa trung liệt
Hoá thân vào hoa thanh tao tinh khiết
Chết vì quê hương để cánh cò da diết
Để Đồng Tháp quê mình mãi thuần khiết một hồn sen.

HỒN SEN
Tác giả Trần Ngọc Hoà