Anh miết nụ hôn lên cánh hoa
Để mọng hồng môi chị
Bảo rằng chị như hoa Ô Môi dịu dàng thùy mị
Đồng nội chân quê

Chiến tranh dài lê thê
Chiếc áo mẹ chồng tặng dâu ngày coi mắt
Áo màu hoa Ô môi chị chưa kịp mặc
Anh đã phải lên đường.

Đã bao mùa Ô Môi nhớ, Ô Môi thương
Ô Môi dỗi hờn dầm mình dưới dòng kinh nhỏ
Cánh hồng rưng rưng trong mắt gió
Người thương biền biệt nơi nao.

Đêm khao khát, nhớ chao dao
Nghe tiếng gọi “mình ơi!” chị tung cửa lội ào qua con rạch
Đồng trống quạnh hiu, chỉ có vạc sành, chẫu chàng, nhái, ếch
Nỉ non tấu khúc nhớ nhau.

Chị xếp vào thơ những ký tự trộn sắc màu
Hoa Ô Môi – Mối tình đầu và người chồng chưa cưới
Chưa có lễ đón dâu mà người đã về xóm dưới
Làm dâu bốn mươi mấy năm rồi.

Áo màu hoa Ô Môi trong nắng chị phơi
Chiếc áo cưới chưa một lần được mặc
Bão nhớ quần nâu mắt
Hoa Ô Môi vẫn hồng, áo cưới vẫn hồng
Còn môi chị đã bợt bạc với thời gian.

Đêm hồi xuân nỗi nhớ cứ chảy tràn
Chị bấu ngực gầy
Tự mình miết môi mình, tự vuốt ve tình chung thủy
Chiếu chăn cũng say bí tỉ
Ngủ vùi trong yêu.

Bên dòng kinh hoa ô môi nở muộn bung chiều
Sắc hồng pha hoàng hôn lúng liếng
Mắt chị vắt trên bầy én liệng
Chao về nơi có những nỗi nhớ chẳng dịu êm
Nơi rất nhiều những ngôi mộ không tên.

HOA Ô MÔI NỞ MUỘN
Tác giả Trần Ngọc Hoà