Ông ơi !
Con thấy thấp thoáng đoàn nguời còng lưng gánh
Thấy anh bộ đội Cụ Hồ lấy thân chèn bánh pháo hy sinh
Con thấy dáng hình Tổ Quốc mình
Trong hố bộc phá ngày nào nổ tung đồi A1.

Ông ơi !
Hố bộc phá hay hố mắt mang ký ức Điện Biên ngồn ngộn
Một lòng chảo vồng lên trong lồng ngực vị tuớng tài
Quân của ông ! Người lấy thân mình lấp lỗ châu mai
Nguời kề vai cho đồng đội làm giá súng.

Con nhìn thấy khí thế hào hùng sôi sùng sục
Máy bay, xe tăng chẳng thể làm chùn bước chiếc xe thồ
Đại bác mưa bom không át đuợc tiếng hô
Hai…ba…nào chung tay ta kéo pháo.

Ông ơi !
Một hố mắt Điện Biên lừng lẫy
Trong ấy ! Nỗi khao khát hòa bình của dân tộc cuộn dâng
Trong ấy !Niềm vui ngào trộn nỗi đau đến vô ngần
Có nguời vợ ôm di ảnh chồng khóc ngất.

Có nghĩa tình dân quân bền chặt.
Chị dân công gánh gạo vượt dốc chân trần
Ba mươi cân gạo ba tháng vươt đạn bom đến nơi chỉ còn lại một cân
Nghẹn lòng vắt cơm hậu phuơng tiền tuyến.

Mường Thanh hôm nay huơng đồng xao xuyến
Cò xoãi cánh bay lả nghiêng chao
Mai con về miền Nam mang theo một Điện Điên bừng sáng những tự hào
Mang theo hố mắt xanh xao
Trong ấy có vắt cơm nuôi quân được nấu bằng những cân gạo đỏ.

HỐ MẮT ĐIỆN BIÊN
Tác giả Trần Ngọc Hoà