Nghĩ gì những ngày ông trời nêm muối quá tay
Trâu đói nước ngắc ngư, giọng bìm bịp khản chiều khô khốc
Ông chỉnh nóng chi mà hết lốc
Rang khô lòng kinh, nướng cháy lưng đồng.
Lửa đã bật đâu mà môi cứ bập thuốc rê hoài vậy tía?
Xuồng ghe mắc cạn vào nhau
Má ru lời ru nhiễm mặn
Giấc ngủ em thơ bong bóng nước cứ trôi vào.
Bên sông ai hò ơ…lá lành đùm lá rách
Tặng nhau can nước tình thương
Ngoại xuống xề câu vọng cổ
Miền Tây bao năm gánh khổ
Bấy chiến tranh hạn hán vẫn can trường.
Quẳng rầu đi em, ta hãy nhìn phía những công trình vừa xây mới
Đòng đưa bên những cội bần
Dòng dọc đang nghiệm thu những kiến trúc được làm từ cỏ mặn
Biết đâu gió bứng được cụm buồn
Rồi mơi mốt cò lại về đồng, cùng nông dân gieo xạ những mầm vui.
GIẤC NGỦ EM THƠ BONG BÓNG NƯỚC CỨ TRÔI VÀO
Tác giả Trần Ngọc Hoà