Về hỏi lão dừa
còn nhớ người du kích guộn mình trong lòng đọt
áo đen đầu quấn khăn rằn
hỏi còn nhớ tiếng cơm sôi trong bụng
và hơi thở rặt quê ngày giặc bố hung hăng.

Đừng bắt mẹ phải quên
khi con chim vịt cứ cắc cớ kêu vào mỗi chiều chạng vạng
mà hoàng hôn Mỏ Cày vẫn còn lưu lại những tấm hình
mẹ vấn thuốc rê thơm mần trầu trên tóc
cha rút sợi thương vá nón mẹ bung vành.

Về úp mặt vào sông hỏi vầng trăng mười sáu
dầm mình dưới đáy bao năm
có gặp người xưa ôm súng
giữ quê ngã xuống đêm rằm

Đừng trách nỗi buồn sao cũ rích
khi Hàm Luông còn lưu giữ bóng xuồng qua
lục bình chiều ấy toàn bông đỏ
mẹ lao xuống dòng vạch nước tìm cha.

Đâu cứ tím sim là biền biệt
vẫn được ôm chầm trong những giấc mơ mà
ai khống chế nổi tuổi gậy dìu rộn rạo
khi chướng non cứ ôm hôn mãi rặng dừa già.

ĐỪNG TRÁCH NỖI BUỒN CŨ RÍCH
Tác giả Trần Ngọc Hoà