Đừng che con nữa mẹ ơi!
Để cha thấy dáng mẹ ngồi mà đau
Run run nón lá che ngâu
Thân còng hứng giọt giãi dầu vì con.

Che mà lòng mẹ héo hon
Che tên họ, hài cốt còn đâu che
Lời mẹ khấn, con đã nghe
Quá giang lọn gió con về rồi đây.

Áp mặt vào tấm lưng gầy
Nhẹ hôn mái tóc màu mây, màu gòn
Truân chuyên quá, búi chỉ còn
Nhỉnh hơn một quả bần non sau nhà.

Cây dừa lão tối hôm qua
Giông về gió giật đổ sà xuống kinh
Sàn lãn vẹo mục rung rinh
Tới mùa con chướng vặn mình con lo.

Mẹ ơi ngâu rắc hạt to
Mẹ về đi để cha lo mẹ ời
Bông trang con đã ngắm rồi
Đã ăn bánh ít và xôi no cành.

Vết thương chiến tranh lại hành
Nên cành già nhớ cành xanh thấu trời
Đừng che con nữa mẹ ơi!
Để cha thấy dáng mẹ ngồi mà đau.

ĐỪNG CHE CON NỮA MẸ ƠI
Tác giả Trần Ngọc Hoà