Có một người đàn ông !
Ôm khư khư tháng bảy trong lòng
Ôm tuổi hai mươi thời lửa đỏ
Tất tưởi đi về nơi đầy nắng và gió
Chốn ấy có đồng đội đang mỏi mắt chờ trông.

Hái chùm chiến công giăng trên đám mây hồng
Gom kỷ niệm chiến trường vương trong sắc sim ngời ngợi
Guộn nỗi nhớ mắc trên màu nắng mới
Người đàn ông! Đi về phía một dòng sông.

Thành Cổ hạ về ngậm nắng ngỡ tràn đông
Gió se cỏ ru những linh hồn yên nghỉ
Ba nén hương, ba chung rượu ấm tình đồng chí
Ba chén cơm lưng, một thố muối vừng.

Phía cạn ngày đêm đáy mắt rưng rưng
Mùa ơi ! hãy ngủ ngoan đừng thức vội
Để trong giấc mơ mẹ các anh về trong vòng tay bổi hổi
Để hồn liệt sĩ ấm trong khúc Vu Lan.

Người đàn ông nỗi nhớ rụa ràn
Dép sấp đôi gối đầu, áo mưa làm chiếu ngủ
Đêm Thành Cổ đồng đội về đông đủ
Câu chuyện chiến trường rôm rả râm ran.

Bỗng nháo nhào những giọng nói đục khàn
Đồng chí ơi! tôi nhớ nhà nhớ mẹ
Nhớ đàn em thơ nhớ câu hò xứ nghệ
Nhớ cánh đồng lúa trĩu oằn bông.

Mẹ em khỏe không? Cha em khỏe không?
Nhắn dùm cô ấy đừng chờ nữa hãy lấy chồng
???
Nghẹn ngào chưa kịp thốt, tiếng gà đâu vẳng vọng
Nơi hốc mắt giọt xót xa còn đọng
Người đàn ông bật dậy tay vuột một vòng ôm.

Anh gửi câu trả lời trong ánh sao hôm
Gửi nỗi nhớ vào thơ, gửi khúc ru vào gió
Gửi muôn vàn yêu thương trong màu hoa đỏ
Không đưa được đồng đội về quê hương, anh đưa quê hương vào cho đồng đội thỏa lòng.

Có một người đàn ông
Tấm lòng!
Nồng nàn như dòng sông.

ĐƯA QUÊ HƯƠNG VÀO CHO ĐỒNG ĐỘI
Tác giả Trần Ngọc Hoà