Rồi một ngày hòn máu đỏ quay về
Lăn lông lốc trên bờ đê khóc no mùi đồng áng
Đâu tấm áo nâu rách bươm chưa kjp mạng
Đâu tấm lưng còng và mái tóc phơi sương.
Xưa nhảy qua mương mẻ trán chuyện bình thường
Nay trở về vấp cọng bồn bồn mà tưởng mình sắp chết
Con cuốn chiếu cuộn nỗi niềm than đời mỏi mệt
Dấu mình trong lá vàng rơi
Con không dấu mình đâu mẹ ơi !
Thằng còi ngày nào chễm chệ lưng trâu vi vu thổi sáo
Nay nhủi đầu vào ụ rơm khóc rủa mình khờ khạo
Nỡ gỡ tay mẹ già đành đoạn bước đi.
Nửa nụ cười nó mang theo không biết được những gì
Nửa còn lại úa đám bồn bồn mùa vu lan năm ấy
Nó va chốn đèn màu phồn hoa đô thị
Sứt trán mẻ đầu.
Nó nợ một lời tỏ tình bên rặng trâm bầu
Nợ lời hứa không rời xa quê như bờ rau muống
Nợ vồng khoai tím thủy chung quẩn quanh đám ruộng
Nợ mái tranh nghèo hai chữ làm trai
Nay trở về gục trên đôi tay mẹ sờn chai
Đôi tay bươi quào nuôi lớn nó
Móng thay dao tước bồn bồn bầm đen bầm đỏ
Đôi tay nhằng nhịt vết cứa cuộc đời
Nó gục đầu rên hai tiếng mẹ ơi !
Đôi bàn tay lại hiền lành xoa lên tóc
Mẹ ơi ! con về để mẹ đánh đòn cho con khóc
Trăng vu lan trên nóc nhà chui lỗ hổng rọi sáng đôi bàn tay
Mẹ !
Quất con đi và hãy cho con một tiếng la rầy
Trong này mắt mẹ khô
Ngoài kia
Vầng trăng đang khóc.
ĐÔI BÀN TAY MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà