Điều ước đong đưa bên cánh rừng già cỗi
Hương tràm bổi hổi
Đường Bắc Nam mở lối
Mà sao con đi hoài không tới được mẹ ơi!
Nỗi nhớ mắc giăng trên khắp bầu trời
Cò xoãi cánh chơi vơi, để bóng cha cõng con cứ nặng dần câu công cha nghĩa mẹ
Con muốn về dựa khẽ
Vào một khúc dân ca.
Dựa vào hàng cau trước ngõ sân nhà
Để nhìn mẹ ngoáy trầu nhai móm mém
Nhìn cha ngồi mấp thuốc rê bập bẹm
Hốc mắt đong đầy nỗi nhớ xa con.
Dựa vào yêu thương khóc nỉ khóc non
Úp mặt vào tấm áo nâu hít no mùi rơm rạ
Ấp bàn tay u nần lên má
Đôi bàn tay chai sạn hứng nhọc nhằn.
Lại một mùa xuân với bao nỗi trở trăn
Những nấm mồ không tên thả điều ước lên những gì có thể
Con và đồng đội ! Ước một điều mà hình như không dễ
Rằng mùa xuân này con được về bên mẹ, mẹ ơi!
ĐIỀU ƯỚC
Tác giả Trần Ngọc Hoà