Ngồi lên anh đẩy đi chơi
Chuyến xe chỉ một chỗ ngồi rất êm
Rẽ phải rẽ trái e hèm
Ổ gà ổ vịt, ơi em! nhắc dùm.

Ngồi lên anh đẩy vòng vòng
Hoàng hôn đã thả sắc hồng lên quê
Muống đồng có tím bờ đê
Cánh cò chiều đã tụ về chảng ba?.

Ngồi yên anh đẩy tà tà
Vì yêu nên chẳng ngại xa hay gần
Hai người chỉ một đôi chân
Dùng chung đôi mắt đường trần cùng phi.

Ngồi lên anh đẩy em đi
Nơi cây dừa chỗ xưa khi ta ngồi
Hướng này khỏi nhắc vợ ơi!
Chốn xưa lối cũ quen rồi bước chân.

Em hoạ sĩ, ta thi nhân
Hoàng hôn, lá cẩm, bông bần, tím đưa
Lúa khoe vàng với bí dưa
Nước cù lao với rừng dừa thi xanh.

Mình ơi! đất thở hơi lành
Hồn quê đã thổi vào tranh em rồi
Chiều chiều đẩy vợ đi chơi
Chuyến xe chỉ một chỗ ngồi rất êm.

ĐẨY VỢ ĐI CHƠI
Tác giả Trần Ngọc Hoà