Trăng Vu Lan treo sau núi còn non
Mà nỗi nhớ của con đã già trước tuổi
Nỗi nhớ của thằng con trai yếu đuối
Về đến nhà mình mà nghẹn lòng thốt không nổi hai tiếng Mẹ ơi !
Mái nhà tranh rớt một tiếng ơi hời !
Tiếng chuông chùa ngân rung đồng vọng
Đóa hồng trắng trên tay con lạnh cóng
Cánh mỏng đẫm giọt ngâu.
Mẹ !
Con muốn xin ơn trên một ít nhiệm mầu
Để được bước qua ngạch cửa mà lao vào lòng mẹ
Áp tai nghe dòng trung hậu chảy trào mạnh mẽ
Trong trái tim Mẹ Việt Nam Anh Hùng.
Đêm nấc vo tròn trên vòm lá rẩy run
Khóm trúc bên hiên sụt sùi se thắt
Các em con về đó mẹ, đứa thiếu chân, đứa mất mắt
Đứa mẹ sinh tay mười ngón nay chỉ còn năm.
Đêm Vu Lan chưa đủ anh rằm
Năm anh em con về dâng năm đóa hồng tặng mẹ
Xin nằm úp mặt để mẹ quất tội bất hiếu cho đủ nhẽ
Hứa với mẹ trở về nhưng biệt dạng biệt tăm.
Mẹ !
Chúng con cúi rồi đây
Mẹ quất đi cho tháng bảy bớt nhọc nhằn
Quất cho nỗi nhớ bầm xanh
Quất cho nát cái chiến tranh
Mẹ ơi !…
Anh em chúng con ngàn lần xin lỗi Mẹ.
CHÚNG CON NGÀN LẦN XIN LỖI MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà