Phim tư liệu đã kết thúc rồi
Trường sơn tuyến hậu cần huyền thoại
Mắt vẫn nhìn màn hình rưng rưng mãi
Mình ơi! Mình nhớ đồng đội phải không?
Tiếng khóc vỡ òa bay trong thinh không
Bay về nơi những linh hồn có nhà mà chưa về được
Nơi có nỗi nhớ đong đưa trên từng chiếc lá rừng xanh mướt
Nơi lúc nào cũng sụt sùi một điều ước
được về bên mẹ bên cha.
Em nghe mình nhắc nhiều về những chuyến xe qua
Trường sơn không có đêm
chỉ có bom dội ầm ì, pháo sáng cào màn đêm rách xước
Sốt rét, bị thương, đói cơm, đoàn quân vẫn tiến về phía trước
“Xẻ dọc trường sơn đi cứu nước” là đây.
Mình hãy cứ khóc đi, khóc cho bỏ nỗi tức tưởi bao ngày
Khóc thằng ăn búng báng thay cơm, sốt chết
Khóc thằng chở lương khô chi viện chiến trường mà đói xanh xao vàng bệt
Khóc cô thanh niên xung phong tắt thở xẻng vẫn cầm tay.
30.4 cờ đỏ tung bay
Mốc hòa bình chỉ còn tính bằng mét
Đoàn xe tiến vào sài gòn rầm rầm rộ rộ
Sợ bắn trúng dân – quen rừng – lạ phố
“Sắp được gặp mẹ rồi!”
Anh lính xe tăng nụ cười chưa kịp nở đã hy sinh.
Khóc đi, dựa vào vai em đây và hãy cứ khóc đi mình
Bốn mươi mốt năm vết thương chiến tranh còn chạy lòng vòng trong cơ thể
Đồng đội, nghĩa tình, nỗi đau, dâu bể
Mình cho em xin được sẻ chia.
CHO EM XIN ĐƯỢC SẺ CHIA
Tác giả Trần Ngọc Hoà