Con ngủ vô tư trong câu vọng cổ của cha
Ngày đất nước chưa nối liền Nam Bắc
Sáu câu cứ oằn lên quặn thắt
Nỗi lòng người tập kết xa quê.

Con lớn dần lên bên hò – cống – xang – xề
Mãi cuối trời Nam mà ngỡ gần như gang tấc
Có bước chân nội bì bõm giữa loang đồng bưng trấp
Có bàn tay quê chai sạn úng phèn.

Có chú rô cờ ngược nước gồng lên
Bơi giữa dòng Chắc Băng Vĩnh Thuận
Câu vọng cổ đang vật mình đau quặn
Miền Nam còn khói lửa chiến tranh.

Nơi những cái vẫy tay buồn rịm cánh lục bình
Chỉ hai ngón thôi hẹn hai năm đoàn tụ
Vĩ tuyến chia đôi vật vờ nỗi nhớ
Thành hai mươi năm xa lắc xa lơ.

Ngày liền lạc non sông rợp đỏ màu cờ
Bài vọng cổ thiệt mùi thiệt ngọt
Cha xuống cái hò con nghe mát ruột
Thanh âm nồng nàn cung bậc đoàn viên.

Và con vẫn nghe, nghe đến phát ghiền
Từ thuở nằm nôi đến trưởng thành rồi làm mẹ
Đời có lúc rộn ràng khi xập xệ
Lại chạy miết về nũng nịu đòi nghe.

Đêm miền tây cung nhớ bộn bề
Con cất giọng đoạn cha về với đất
Câu vọng cổ mồ côi nghẹn nấc
Con ca rớt nhịp song loan.

CÂU VỌNG CỔ CỦA CHA
Tác giả Trần Ngọc Hoà