Con viết bài thơ miền Trung ngày bão lũ
Mặt giấy có sóng xô, câu thơ chữ chìm chữ nổi
Dấu ô như những mái nhà đang hấp hối
Bao con đường, đồng ruộng hóa sông.

Con viết bài thơ ngày lụt lội miền Trung
Mắt rụa ràn mà ngỡ lũ tràn ra từ bút
Bóng mẹ ngồi trên nóc nhà xòe bàn tay sùi sụt
Già rồi, sao tay vẫn trắng bệt vậy trời!.

Miền Trung trong thơ con đang chơi vơi
Cha già tay níu nhành cây, tay đưa di ảnh con khỏi đầu sợ ướt
Năm tháng chiến tranh, cơn sốt rét rừng theo suốt
Nên con nó sợ lạnh lắm mình à.

Miền Trung trong thơ con vừa mới hôm qua
Đất nẻ ngoài đồng cây quắt queo khô đét
Con chữ cứ rạc rời nứt banh tét bét
Câu thơ đói cơm thiếu nước guộc gầy.

Miền Trung trong thơ con hôm nay
Lại oằn mình trước bão giông cuồng nộ
Làng mạc, nhà cửa, hoa màu và những ngôi mộ
Chìm nghỉm dưới lòng sâu.

Miền Trung ơi! Bao giờ hết lao đao?
Mặt hướng về biển đông, lưng quay về giải trường sơn hùng vĩ
Mảnh đất sinh ra bao nhân tài, nhân sĩ
Sinh ra những kiên gan bền bỉ đội đá vá trời.

Miền Trung trong thơ con dấu chấm than gió dập tơi bời
Dấu sắc rách tả tơi, dấu huyền sóng xô dựng ngược
Dấu ngã hụp trồi theo con nước
Dấu hỏi lơ lửng giữa không trung.

Thơ con có đôi gánh mẹ gồng
Hai đầu là Bắc – Nam – Miền Trung rộp phồng ở giữa
Câu thơ con có nghĩa tình sắc son chan chứa
Có tấm lòng Nam Bắc sẻ chia nhau.

BÀI THƠ MIỀN TRUNG NGÀY BÃO LŨ
Tác giả Trần Ngọc Hoà