Mẹ bơi xuồng chở nỗi nhớ cha đi đâu?
Mà tím hoa mua bung buồn ra nở
Đêm U minh có chàng trai đi hỏi vợ
Bằng thơ.
Hôm cưới nhau xuồng tải đạn vượt bờ
Dưới lung tràm lũ rô cờ ức nước
Tuổi trẻ cõng quê hương trên lưng mà vượt
Nơi quân thù đòi nhổ cỏ tận gốc
Nơi sắt thép cũng phải chảy ra.
Xuồng của mẹ chở khẳm nỗi nhớ cha
Về chốn xưa rừng tràm xanh con nước đỏ
Kỷ niệm vợ chồng rằm giêng năm đó
Quà cưới là bài thơ “Trăng tình”.
Đêm trăng giêng vầng trăng của thanh bình
Chỗ ngày xưa hai đứa ngồi đọc thơ cười khúc khích
Giờ chỉ còn bà cụ ngồi một mình nghe nhịp tim rơi thình thịch
Trệu trạo đọc “Trăng Tình” dưới trăng.
Trăng ơi! Ta yêu trăng.
Yêu dáng nhỏ eo thon tay chèo tay súng
Yêu tóc nhỏng đuôi gà dầm lung thưa rụng
Yêu làn da vàng vọt bữa cơm gầy
Em là trăng
Trăng là em
Mùa trăng giêng sao nỗi nhớ cứ dâng đầy.
TRĂNG TÌNH
Tác giả Trần Ngọc Hoà