PHỤNG HOÀNG ( từ câu 1 đến câu 4)

Rừng U Minh còn xanh thì trong ta nỗi nhớ vẫn còn
Ký ức xanh xưa đang ùa về trên thân tràm, lá cỏ
Hồ Hoa Mai, dấu tích của bom thù còn đó

Ta tìm về địa chỉ đỏ U…Minh
Cái tên đằm sâu trong trí nhớ
Cái tên lẫy lừng một thuở
Thuở lửa đạn bom thù thiêu đốt cày xới quê hương
Càng nhắc lại càng thương
Một U Minh buất khuất kiên cường
Nơi con người luôn giương cao khí phách
Nơi tình đất tình người mãi một đời vẹn thuỷ tròn chung.

Chân vừa chạm đất U Minh ta đã nghe lòng mình trào dâng niềm cảm xúc. Hương tràm thoảng đưa bên hương đồng hương đất và tình người nơi đây ngọt như mật ong…

VỌNG CỔ

1- …rừng.
Quê đón ta trong tay bắt mặt mừng.
Người thương binh với đôi nạng gỗ, dấu chân tròn in trên đất U Minh.
Nước mắt chảy từa lưa chân bước lanh quanh, Tìm lại dấu xưa tìm những tấm lòng lành.
Nơi có vòng tay bà má nuôi quân, và những căn hầm trong lòng dân vững chắc.

2/- Nước U Minh còn đỏ thì lòng dân còn mở, rộng vòng tay tha thiết đón ta về. Hương tràm đưa thoang thoảng tư bề.
Bước con đi bỗng nhẹ hều nhẹ hững, mắt hướng đọt tràm tay lại muốn ôm thân.

(Đoạn cuối lý con sáo)
Giờ trở về còn đâu má ơi!
Mộ cỏ xanh nước mắt con chực rơi
Má đi rồi còn trong di ảnh thôi
Nụ cười qua khói hương vẫn thiệt tươi. (dứt câu 2)

PHỤNG HOÀNG ( từ câu 5 đến câu 12)

U Minh ơi!
Bao năm xa, nay ta đã quay về
Nơi đồng đội xưa từng tác chiến vai kề
Kìa trước mắt ta, một U Minh thay da đổi thịt
Nông thôn rộn ràng, sức sống mới tràn căng
Vườn trái quằn sai, đồng lúa vàng trĩu hạt
Tôm cá đua bơi, sông nước dạt dào
Để gương mặt U Minh thêm rực rỡ muôn màu
Con trở về – đi tìm
Hơi ấm của lòng dân
Tìm nụ cười của bà má nuôi quân
Nụ cười tự hào, chiến thắng sẽ về ta
Giờ má đã đi xa, về đất quê hương
Mà trong con vẫn đâu thể quên nào
Vị ngọt tô canh rau ngày nào của má
Và những ân tình, của dân mình nơi vùng đất U Minh.

Con đứng đây bên hương khói mắt cay lệ nhoà di ảnh. Tô canh rau nụ áo ngọt ngào sóng sánh hay mắt người thương binh đẫm lệ nhớ thương…

VỌNG CỔ

5- …người.
Những bà má nuôi quân trong trang sử rạng ngời.
Bước hành quân con mang theo nụ cười của má, và tấm lưng còng nhịp theo mái dầm bơi.
Có khóm lục bình vừa nở vừa trôi, như đời má vì quê hết lòng bung nở.
Có trăng U Minh sáng trong nỗi nhớ, và tô canh rau nụ áo ngọt thâm tình.

DẠ KHÚC

Con – đã đi – khắp bao nẻo đường
Bốn phương nắng cùng mưa gió – chúng con đây chẳng ngại gian khó
Xây dựng quê đó – rạng rỡ bao công trình
Ngàn dặm xa cách – lòng vẫn mang U Minh bên mình
Thương nhớ thương- biết bao tấm tình
Má ơi! Những chiều xa vắng – nhớ U Minh khoảng rừng mưa nắng
Nhớ ơi nhớ! thương lắm thương – lòng quặn lòng
Tấm lưng má – còng ơi còng
Dầm nặng nề bơi – bên kìa khóm lục bình trôi
Thương quân mình – nề chi khổ nạn
Như là tình thân – căn cứ nào ấm từ lòng dân

(Trở về vọng cổ câu 6 )
Con trở về thăm, nơi lòng dân ấm áp
Che chở thương yêu, đùm bọc bao ngày.

Không có lòng dân sao trụ nổi căn cứ nơi này
Không có lòng dân thì không có ngày thống nhất
Người U Minh trong chiến đấu đầy khí phách
Và cần cù trong xây dựng quê hương.

TÔ CANH RAU NỤ ÁO
Tác giả Trần Ngọc Hoà