Bút danh: Hoa Hồng

Thẻ: thơ Trang 3 của 15

Nghe Dừa Cùng Gió Hát Lời Nước Non

Vì thương lục bát quê dừa
Ta tìm đến một ngày trưa trợt rồi
Cù lao xanh đọ thảm trời
Chỉ hàng dừa với em thôi đã tình

Dịu dàng gương mặt quê xinh
Chạm nhau một ánh mắt tình quê ơi
Yêu trang sử ấy rạng ngời
Yêu dừa, yêu đất, yêu người Bến Tre

Yêu từ cái rất quê quê
Bờ ao dừa xoã tóc thề khoe duyên
Yêu qua phố thị lên đèn
Tầng cao mút mắt phố chen chúc người

Ngó lên dừa nặng nước rồi
Ngó xuống tôm cá vẫy đuôi bơi đùa
Đồng vàng lúa trĩu hương đưa
Thuyền về khoang nặng gió lùa trùng khơi

Tóc dài nón lá dừa ơi!
Làm nên đồng khởi một thời xanh xưa
Vì yêu lục bát quê dừa
Ta về bám rễ dạ thưa thiệt thà

Lạ kỳ! chưa chạm môi mà
Hương dừa đã quyện vào da thịt rồi
Nhẹ nào em! Bước nhẹ thôi
Nghe dừa cùng gió hát lời nước non.

NGHE DỪA CÙNG GIÓ HÁT LỜI NƯỚC NON
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tổ Quốc Và Đôi Bàn Tay Mẹ

Tết này con không về được mẹ ơi!
Thèm được gió địu về mùi hương bưởi đắng
Thèm cả mùi quai nón mẹ ra đồng mồ hôi khẳm mặn
Mùi khét nắng sình non trên mái tóc đứa em khờ.

Con gom hoàng hôn màu cánh kiến vào thơ
Đêm giao thừa
đồng đội miệng ai cũng hát mà bụng cồn cào riết
Mùi quê sao cứ trào da diết
Tết này chắc mắt mẹ lại rưng trông.

Con khắc đôi bàn tay nâng bình minh rực rỡ sắc hồng
Cây phong ba già nhánh túa cong queo, mà con ngỡ bàn tay mẹ guộc gầy đầy vết cứa
Bàn tay giã bàng tước bồn bồn máu tứa
Nuôi lớn đàn con dâng Tổ Quốc mẹ ơi.

Tổ Quốc ngày con sinh ra là bàn tay mẹ đưa nôi
Tổ Quốc ngày con chập chững là bàn tay tay mẹ đỡ nâng dìu dắt
Tổ Quốc ngày con trưởng thành có máu từ bàn tay mẹ hòa trong đất
Cho tràm vươn cao cho cây lúa xanh đòng

Tổ Quốc ngày U Minh hứng long đong
Tay mẹ đào hầm nuôi quân đánh giặc
Tổ Quốc ngày thanh bình tay mẹ đà khô quắt
Lại chậm chùi vạt áo tiễn con ra với Trường Sa.

Tổ Quốc trong con lớn dần lên theo khúc dân ca
Tổ Quốc linh thiêng trong từng đường cày thửa mạ
Tay mẹ quắt queo vẫn cố nâng bình minh cho thêm xanh chiếc lá
Tổ Quốc và bàn tay mẹ
Với con là tất cả Mẹ ơi!

TỔ QUỐC VÀ ĐÔI BÀN TAY MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Đủ

Mẹ đâu đã nói gì nè
Chỉ áo tơi với nón mê dãi dầu
Cánh cò vỗ nhịp ca dao
Đủ quê rót những ngọt ngào, mênh mông.

Chỉ hoàng hôn thả sắc hồng
Và em gánh lúa eo cong qua cầu
Lá gió đã phải lòng nhau
Đủ chiều gieo cả vạn câu thơ tình.

Bé ngồi, đôi bím tóc xinh
Tiếng ê a đọc lúc bình minh lên
Đàn gà mổ thóc kế bên
Hậu vườn rau nhỏ làm nền, đủ quê.

Cha cặm cụi vá bờ đê
Kề bên mẹ vấn thuốc rê loa còi
Gu cha hút phải bập môi
Mắt ôm lúa, khói phả trời, đủ quê.

Đâu cần định nghĩa làm gì
Chỉ bấy nhiêu đã là quê hương rồi
Cánh đồng, mẹ, với em thôi
Đủ anh gieo cả một trời văn thơ.

ĐỦ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nhớ Đã Chín Muồi Rồi

Nhớ đã chín rồi em!
góc quê khói đốt đồng màu tro xám
cá ai kho gió thơm chiều chạng vạng
nhà hàng xóm
có đôi.

Nhớ đã chín rồi!
nhành thủy chung bên hè e ấp nở
gió nói gì mà lũy tre cong mình hớn hở
để rớt một lá tình trên lưng chị Vàng Anh.

Nắng miền tây vàng chanh
sao em không về để nhành anh trĩu nhớ
hoa yêu vật lòng ra nở
rộ cả vườn chiều.

Điệu lý qua cầu nghe đến mà yêu
xuôi kinh rạch thả xuồng nằm ca vọng cổ
bụi ô rô vặn mình dưới dòng nước lỡ
nghe cá rô đồng quẫy khúc nhớ nhau.

Về mà xem hoa cau
dịu dàng khoe mùa no trái
trầu bén hương nồng cay mềm mại
lá xòe non xanh.

Về với anh
trong nhau nghe hương đồng thơm thả
nắng mơn hồng đôi má
ngọn môi mềm lướt ướt sông quê.

Nhớ đã chín rồi sao em vẫn chưa về?
coi nè ! hoa khế cũng tím lòng đòi nở
trên đê mấy nhành hoa mắc cỡ
cũng lênh đênh cùng nước nổi loang đồng .

Nhớ đã muồi rồi em có biết hay không?
về nghen em
về mà xem
Miền tây tương tư trổ vàng bông điên điển.

NHỚ ĐÃ CHÍN MUỒI RỒI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Quê

Bình minh có nói gì đâu
Chỉ vừa thả xíu sắc màu vàng tươi
Cánh đồng đã thức dậy cười
Líu lo bầy sẻ, dài hơi tiếng gà.

Bình minh chưa nói gì mà
Mới vừa nhú nửa mặt ra ngó chừng
Lá hoa đã vẫy tay mừng
Tiếng anh gõ kiến rộn tưng gật chào.

Bình minh chưa thả hết màu
Bếp quê khói đã trắng phau hướng trời
Bức tranh thuỷ mặc tuyệt vời
Sáo, trâu, lúa, với nụ cười nông dân.

Mùi quê riu ríu bước chân
Dáng quê mãi chiếm toàn phần tim ta
In vào óc, tẩm vào da
Đi đâu quê vẫn là nhà quê ơi!.

QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Quà Sinh Nhật Của Con

Cha ơi !
Con nghe trong vỏ ốc hoa
Ầm ào sóng trường Sa quẫy đạp
Những thanh âm hỗn tạp
Không bình yên.

Dậy ba đào nhưng muống biển vẫn tím hiền
Cây phong ba, chí kiên cường vương đầy trên lá
Nhánh bàng vuông, câu non nước quặn con nắng hạ
Hải âu chao, gánh âu lo nghiêng mặt trùng dương.

Con thấy
Bình minh rũ nước trồi lên ngắm quê hương
Chiếu tia căm hờn xuống những âm mưu xâm lược
Mắt mẹ biển ánh lên hình non nước
Xé ruột lòng đau nỗi đất nước đoạn trường.

Ầm ào chúi nhủi ướt mèm
Ầm ào đứng dậy vươn vươn
Ầm ào, ầm ào mạn tàu vỡ nát
Những con quái vật hung hăng phun vòi mở bạt
Chĩa họng súng đen ngòm vào khúc nhạc hòa bình.

Cha ơi ! Vỏ ốc không lặng thinh
Vỏ ốc đang gào thét
Con nghe rõ tiếng đâm va và mùi xâm lăng khét nghẹt
Mùi của chiến tranh.

Vỏ ốc mừng sinh nhật con trong ấy có hơi thở ngọt lành
Của cha, của các bác, các chú các anh đang ngày đêm bám biển
Có những hy sinh cống hiến cho quê hương.

Tiếng ve ran phượng xòe đỏ mặt đường
Hè năm nay, một mùa hè niềm vui không trọn vẹn
Mùa con nhớ cha, vợ nhớ chồng,mẹ nhớ con nghèn nghẹn
Mùa thiếu những cuộc gia đình đoàn tụ xum vầy.

Mùa vắng những nụ cười vô tư trong nắng hạ hây hây.

QUÀ SINH NHẬT CỦA CON
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Ôm Vào Mà Thương

Ngày Sài Gòn mới thay tên
Dáng ta dáng phố vươn lên hướng trời
Bốn mươi bảy năm xây đời
Phố ngày càng trẻ, cong cời dáng ta.

Về cùng thành phố thăng hoa
Chùm niềm tin cứ bung ra thơm lừng
Hoa kiến thức rộ vô chừng
Hoa tương lai nở theo từng bước đi.

Thành phố chả kén chọn gì
Không kì thị, chẳng so bì thấp cao
Cứ ký nhận, cứ nạp vào
Tôi rèn, uốn nắn, anh hào đông lên.

Thành phố xa nhớ ở ghiền
Cho ta thường trú trong miền bao dung
Cho lớn dậy, cho vươn cùng
Dạy ta cách chảy để trong veo đời.

Thành phố dư dả nụ cười
Làm siêng, chơi đúng nghèo ngoi lên giàu
Ta bà tứ chiếng đẩu đâu
Đến là phố lại ôm vào mà thương.

Ly lòng cụng với phố phường
Mềm môi lại rót tràn thương ngập tình
Đến thành phố Hồ Chí Minh
Người dưng chẳng nhận ra mình người dưng.

ÔM VÀO MÀ THƯƠNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Ta Về Tết Với Hà Tiên

Ta về tết với Hà Tiên
Nơi khai sinh đã là miền mộng mơ
Nơi sinh ra đã là thơ
Mây trời thập vịnh ngẩn ngơ ơi hời.

Ta về tết với tình người
Xem nhân nghĩa cứ lúc phơi lúc bày
Nghe con cu rúc gù nhây
Báo xuân chất giọng quê, đầy yêu thương.

Ta về tết với biên cương
Nghe da chạm với gió sương phong trần
Ồ không! Tay lính chai sần
Mới đan, vừa bắt ngỡ thân thuở nào.

Ta về tết với cờ sao
Lung linh phố đứng nghiêm chào phồn vinh
Mây trời biển núi đua xinh
Một Hà Tiên rất hữu tình người ơi.

Thiệt thà xin bám rễ thôi
Ta đa tình cả đất, trời và thơ
Chỉ em, Thập Vịnh mộng mơ
Hà Tiên cũng đủ ngẩn ngơ lòng người.

TA VỀ TẾT VỚI HÀ TIÊN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chiêu Anh Khai Hội

Trăng chìm đáy mắt “Đông Hồ”
Áo mong mỏng, xuân thì lồ lộ ra
Thi nhân say tứ la đà
Tình thơ nhả, nụ môi hoa ngọt ngào.

Trăng neo “Kim Dự Lan Đào”
Pháo đài vươn thẳng giữa dào dạt xuân
Mây khoe da thịt trắng ngần
Bầu thơ chuyển dạ gieo vần ngu ngơ.

“Châu Nham Lạc Lộ” ai chờ
Cánh cò trắng muốt câu thơ bãi cồn
Cỏ chờ gió lướt môi hôn
Chiều tim tím, lịm cả hồn thi nhân.

“Bình San Điệp Thuý” Núi Lăng
Xanh ngan ngát, để nhớ giăng mắc trời
Thanh tao sen nở bên đời
Nghe tinh khiết, giữa vợi vời sao đêm.

“Lư Khê Ngư Bạc” êm đềm
Thuyền neo bến, lưới phơi thềm trăng ngoan
Ai ngồi thoăn thoắt tay đan
Cho tình ngư phủ chảy tràn tương tư.

Và kìa “Lộc Trĩ Thôn Cư”
Nhà bên núi, gió chừng như quên lùa
Nắng hôn lên tóc nàng dừa
Sóng mơn bờ cát, vườn thơ đâm chồi.

“Tiêu Tự Thần Chung” đổ hồi
Tiếng chuông thanh tịnh xoa vơi nỗi niềm
Ru hồng một giấc cô miên
Ru xanh lá cỏ giữa miền nhân gian.

“Giang Thành” dạ cổ kiên gan
Đêm thâu gióng trống oai tràn vó tung
Gió mây tỏa khí anh hùng
Thơ hừng hực, giữa muôn trùng oai phong.

“Nam Phố Trừng Ba” thong dong
Thoải dài bãi nối trải lòng trùng khơi
Lặng yên nước ngậm trăng trời
Hồn thi sĩ, cứ đầy vơi nỗi niềm.

Long lanh động bích thiên nhiên
Sao khuya lấp lánh trăng thiền đỉnh cao
“Thạch Động Thôn Vân” mời chào
Lửng lơ những đoá hoa màu thanh thiên

Ta say “Thập vịnh Hà Tiên”
Say luôn cả ánh trăng miền mộng mơ
Say rồi khí phách xứ thơ
Giữ bình yên một cõi bờ biên cương.
———-
* Tên 10 cảnh đẹp của Hà Tiên

CHIÊU ANH KHAI HỘI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Yêu Những Tích, Tuồng, Gò, Rạch, Tạo Tên Quê

Mùa này quao vẫn trổ trắng gò hả má?
Con thích hỏi vậy, khi mỗi lần biên lá thư thăm
Là muốn nhắc tên quê Gò Quao mộc mạc
Đã đi vào thương nhớ trăm năm.

Cây bần năm nay vẫn khoe sông, chùm trái quê trĩu cành hả má?
Nỗi nhớ trong con cứ vồng khoai, chái bếp, bờ đê
Chiếc lu khổng lồ, xưa giấu cán bộ âm trong lòng đất
Nay lưng má còng, phép con về dùi lỗ gắn Romine.

Tây Nam đảo không có hoa quao đâu má
Chỉ hoa hải quân trổ trắng tư bề
Con thèm ngửi mùi nước mưa mái lá
Không dưng mà thèm hớp một ngụm quê

Đồng đội con, đứa thèm nghe tiếng mưa trên máng xối
Đứa tìm tiếng cười thơm cóc ổi trong chén muối ớt xanh
Đứa đốt cành khô kiếm mùi khoai lang dương ngọc
Con thích phiên gác rằm có trăng mẹ cùng canh.

Mùa này quao vẫn nở trắng gò hả má?
Con cứ thích hỏi vậy, bởi yêu những tích tuồng, gò, rạch, tạo tên quê
Cảm ơn gió mỗi chiều lau nắng thâm lưng áo má
Cảm ơn cái cự củi đã cùng má lui cui, xếp buồn vui mưa nắng đợi con về.

YÊU NHỮNG TÍCH, TUỒNG, GÒ, RẠCH, TẠO TÊN QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.