Bút danh: Hoa Hồng

Thẻ: thơ Trang 1 của 15

Cánh Cò Gầy

Cha kéo mẹ đẩy cùng bừa
Mồ hôi tưới xuống giọt thưa giọt dày
Lưng bườn mặt úp mắt cay
Cõng năm đắng đót cõng ngày bể dâu.

Chang chang nắng đổ trên đầu
Đa đoan Mẹ gánh lo âu Cha gồng
Cánh cò bay giữa mênh mông
Hỏi khi nào hết long đong nỗi đời?.

Bao giờ lận đận sẽ vơi?
Gió se tóc mỏng ru lời đắng cay
Đồng Cha dang cánh cò gầy
Cho con bưng bát cơm đầy Mẹ ơi!

CÁNH CÒ GẦY
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nỗi Nhớ Nồng Nàn

Có một nỗi nhớ đôn hậu nồng nàn
Chảy tràn trong những người vợ thủy chung chịu khó chịu thương dang lưng cõng khổ.
Chảy trong người mẹ xa con người vợ xa chồng trẻ thơ xa bố
Cứ vồng lên nghẹn cổ buốt tim.

Cứ xô chen rạo rực về tìm
Nơi mái nhà không có bóng đa xòe tán rộng.
Chỉ có búi tóc trắng của mẹ, mái tóc xanh của vợ, lọn tóc non của con buộc nhõng
Cùng những nghiệt ngã đa mang.

Nhớ lỏi len trong từng chiếc lá bàng
Nhớ cuộn mình trong sắc sim chờ đợi
Nhớ chao nghiêng trong cánh cò chấp chới
Nhớ luồn sâu trong từng tế bào da

Phía cạn ngày hoàng hôn ấy Trường Sa
Cây phong ba vẫn kiên cường vươn thẳng
Đau đáu níu nhau ngọt mềm đót đắng
Để nồng nàn hòa trong những yêu thương.

NỖI NHỚ NỒNG NÀN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tết Nhà Giàn

Giọt xuân bổi hổi nồng nàn
Đậu trên nhành ớt nhà giàn mẹ ơi
Trái quằn cây, chín đỏ tươi
Môi xuân đấy, như đang cười cùng con.

Kia quả cà pháo tròn tròn
Đó chậu rau cải trông non nõn kìa
Nhìn màu xanh, như thấy quê
Nhìn hoa cà, nhớ cứ bề bộn phơi.

Xanh rờn cái giậu mồng tơi
Không bướm trắng, nên nắng rơi rớt buồn
Hoa muống tím cả trời thương
Quyện hương biển, bên trùng dương gió lùa.

Vườn trên sóng chòng chành đưa
Ngày cận tết, không hái thưa để dành
Đồng đội bên đám rau xanh
Như ngửi thấy vị ngọt lành của quê.

Đổ thừa khi mắt đỏ hoe
Tại gió đẩy, hương ớt quê cay nồng
Thế rồi ém nhớ vào trong
Đan tay hát quyết tâm đồng đội ơi!

Ngoài kia nỗi nhớ tím trời
Chí trai lòng vẫn cứ phơi phới lòng
Khế nhà giàn tết trổ bông
Quê hương đâu cũng ấm nồng mẹ ơi.

TẾT NHÀ GIÀN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Em Về Chưa Mà Da Diết Đã Dâng Đầy

Về ngắm trăng với anh em ơi!
Rằm giêng sương xuân ngậm cỏ
Hương biển nồng nàn níu gió
Đông Hồ nũng nịu đòi thơ.

Tô Châu gối đầu vào đêm mơ
Chị Hằng xuống trần dung dăng dung dẻ
Anh cảm nhận trăng hiền như mắt mẹ
Vắt ngang rừng đước đồng năng.

Rạch Vược thuyền về lưới phơi trăng
Ngư phủ, nông dân bỗng thành thi sĩ
Thơ bạn trăng, trời hoan hỉ
Thơ anh quay quắt bởi vắng em.

Tao nhân ngắm trăng bằng mắt
Anh ngắm trăng bằng tim
Mèo con ngắm chị hằng trong chậu
Trăng dầm Lư Khê giỗi hờn con sáo sậu
Sao cứ hót khúc chia lìa để bậu mãi thương mong.

Đêm ấy rằm giêng gió thốc núi gồng
Mắt Hòn Chông rưng rưng
Mắt Hà Tiên thao thức
Mắt Mo so hừng hực
Còn mắt anh…
Chiến tranh đã cướp đi rồi.

Anh quờ tay chiếc khăn rằn pháo dập đứt đôi
Anh quờ tay nước mắt đỏ khóc em ướt má
Khóc đồng đội ra đi, khi bụng mấy ngày dầm lung đói lả
Đêm giêng nghiêng trăng úp mặt khóc trên đồi.

Về ngắm trăng với anh em ơi!
Đất nước đang trong trăng, tiền nhân đang trong trăng, đồng đội đang trong trăng, trăng quê hương rực sáng
Hồn Chiêu anh quyện hương xuân bảng lảng
Em về chưa? Mà da diết đã dâng đầy.

EM VỀ CHƯA MÀ DA DIẾT ĐÃ DÂNG ĐẦY
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bào Thai Đôi

Em neo nỗi nhớ chồng trên con rạch mé quê
Khẳm chiếc xuồng ba lá
Câu vọng cổ dầm cơn mưa hạ
Song loan ướt mèm rớt nhịp chơi vơi.

Những ngày này bát canh rau cũng có sóng anh ơi!
Những ngày này, vị trùng khơi nồng nặc mùi xâm lược
Những ngày này, chín mươi triệu trái tim yêu nước
Đập nhịp can trường.

Những ngày này
Hốc mắt mẹ Việt Nam sóng sánh trùng dương
Âu lo phơi trắng tóc
Những ngày này, bữa cơm gia đình cũng đủ đầy con rô con lóc
Mà nồi cơm không vơi.

Có đất nước nào như đất nước tôi
Bấy nhiêu đoạn trường lẽ nào còn chưa đủ?
Bao nấm mồ không tên vắng người thân tảo mộ
Hè đỏ lửa xương phơi trắng trường sơn.

Gió trùng khơi rít những căm hờn
Lưỡi xâm lăng liếm thềm lục địa
Sông Gianh sông Hồng đang chảy thương yêu về phía
Trường Sa.

Bào thai đôi !
kết quả tình yêu chung thủy đậm đà
Con chúng mình sẽ mang tên Hoàng Sa Trường Sa anh nhé
Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam, hãy khắc ghi cả từ khi trong bụng mẹ
Ngày con khóc chào đời, là những ngày ba đào dậy phía biển đông.

Bào thai đôi sinh ra thiếu bàn tay cha nựng nịu ẵm bồng
Khúc ru con bùi ngùi đu nhịp võng
À ơi!…ngoan nhé con ! để cha yên lòng nơi cánh sóng
Kìa đóa tự hào đang bung nụ trên môi con.

BÀO THAI ĐÔI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chiếc Khăn Rằn

Có từ bao giờ?
Mà sắt son cùng cha thủy chung cùng mẹ
Hậu phương dịu dàng tuyến đầu mạnh mẽ
Cùng Nam Bộ đồng hành
Vui buồn sướng khổ có nhau.

Đau khi Tổ Quốc đau
Đất nước ngày chia cắt
Những cuộc chia ly nghẹn thắt
Khăn chậm chùi giọt nghẹn ngào từ lòng mẹ chảy ra.

Khăn cùng các anh các chị xông pha
Hành quân đánh giặc
Cùng dầm lung ngủ rừng nằm gai nếm mật
Choàng tắm, băng vết thương, đùm gạo nướng cơm bùn.

Sốt rét rừng cùng run những cơn run
Guộn di hài đồng đội về với đất
Người là liệt sĩ xa nhà còn khăn là di vật
Di vật của chiến tranh.

Là biểu tượng của phụ nữ Nam Bộ chịu khó chịu thương chất phác hiền lành
Khăn của sự thủy chung của lòng trung hiếu
Khăn là kỷ vật không thể thiếu
Trong những cuộc chiến tranh đuổi quân xâm lược đất Phương Nam.

Khăn như cô gái vùng phù sa châu thổ nồng nàn
Ai xa quê hễ thấy khăn rằn là Phương Nam dâng đầy mắt nhớ
Khăn với phương Nam như là duyên với nợ
Như Tổ Quốc với quê hương không thể tách rời.

Mộc mạc dịu dàng chân chất lắm ai ơi!
Nhỏ bé mà kiên cường như người phương Nam vậy
Lúc trói quân thù, lúc bịt mắt, lúc phất cùng tiếng xung phong vang dậy
Khi làm võng địu con dưới lửa đạn bom gầm.

Ngăn mồ hôi trên trán cha lúc nắng dãi, quán ấm cổ mẹ khi mưa dầm
Là kỷ vật lứa đôi trao hẹn ước
Là duyên dáng miền tây mặn mòi tha thướt
Là văn hóa một vùng miền nhưng duyên cái duyên chung.

Chiếc Khăn Rằn
Nét đặc trưng riêng của Nam bộ anh hùng.

CHIẾC KHĂN RẰN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Anh Thích Nhìn Em Trong Áo Bà Ba

Anh vẫn thích nhìn em trong áo bà ba
Kể cả lúc ở nhà hay dạo phố
Yêu cái mặn mòi vùng phù sa Châu Thổ
Thuần hậu chân quê mộc mạc đậm đà.

Anh vẫn thích nhìn em trong áo bà ba
Kể cả lúc ra đồng hay đi xóm
Lắc lẻo cầu tre nghiêng vành nón
Hồn phương nam trong dáng ai qua.

Anh vẫn thích nhìn em trong áo bà ba
Vạt nhớ vạt thương vạt hững hờ mềm mại
Hai nét xẻ hé cái duyên con gái
Đường cong ai vờn gió tung tà.

Anh vẫn thích cái chân phương trong áo bà ba
Thích tay ráp lăng thích cổ tròn lăn lẳn
Thích cái nền nã thẹn e nửa khoe nửa chắn
Đằm thắm mặn mòi cho da diết cái duyên quê.

Áo bà ba là hồn việt là tâm quê
Đôn hậu thiệt thà như người phương Nam vậy
Dù cơn lốc thời trang có ùa về khắp thị thành kiêu sa bóng bẩy
Anh vẫn cứ thích em trong dáng áo bà ba.

ANH THÍCH NHÌN EM TRONG ÁO BÀ BA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nỗi Nhớ Mùa Đông

Em gùi nỗi nhớ lên nương
Miết môi nghe mùa trở xám
Rét len đôi gò má nhám
Ồ ! môi mình miết môi mình

Sương đu cuống lá tự tình
Rẩy run đó chùm hoa dại
Đam mê nuột nà mềm mại
Đôi chân tuột dốc liêu xiêu

Về gom kỷ niệm ít nhiều
Dỗi hờn gối giường chăn chiếu
Đêm nghiêng bên nào cũng thiếu
Giọt thương chảy đứng chảy ngồi.

Rét se biên giới anh ơi
Quê nhà nhíu da thiếu phụ
Nhớ ùa về tim lủ khủ
Trách chín thương vạn lần mười

Ai buông khúc người xa người
Đòi yêu chi mà lắm tội
Lọ mọ tình len tóc rối
Để môi thèm một bờ môi.

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Mẹ

Kìa mẹ gà góc vườn quê
Dồn thương lên cánh xoè che con mình
Gió thốc mưa ngập lình bình
Chân run cánh mỏi vẫn nghinh lên gồng.

Kìa mẹ cò giữa mênh mông
Cõng mùa nắng khét lội đồng lom khom
Ốc mò, tép bắt nuôi con
Lời ru ấm giữa rẻt mòn tháng ba.

Kìa mẹ biển, quá bao la
Vòng tay ôm trọn đảo xa đảo gần
Đêm ngày dào dạt ru ngân
Ba đào lòng vẫn rộng phần che con.

Kìa mẹ dừa lão cõi còm
Đạn găm máu tứa mưa bom tơi bời
Vẫn bám chặt đất chẳng rời
Vẫn sinh quả ngọt giữa trời mà vươn

Kìa mẹ mẹ Việt ơi thương!
Con mười một đứa kiên cường dâng quê
Một vai gánh Tổ quốc về
Vai còn lại, gánh ủ ê đời mình.

MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Đôi Bàn Tay Mẹ

Rồi một ngày hòn máu đỏ quay về
Lăn lông lốc trên bờ đê khóc no mùi đồng áng
Đâu tấm áo nâu rách bươm chưa kjp mạng
Đâu tấm lưng còng và mái tóc phơi sương.

Xưa nhảy qua mương mẻ trán chuyện bình thường
Nay trở về vấp cọng bồn bồn mà tưởng mình sắp chết
Con cuốn chiếu cuộn nỗi niềm than đời mỏi mệt
Dấu mình trong lá vàng rơi

Con không dấu mình đâu mẹ ơi !
Thằng còi ngày nào chễm chệ lưng trâu vi vu thổi sáo
Nay nhủi đầu vào ụ rơm khóc rủa mình khờ khạo
Nỡ gỡ tay mẹ già đành đoạn bước đi.

Nửa nụ cười nó mang theo không biết được những gì
Nửa còn lại úa đám bồn bồn mùa vu lan năm ấy
Nó va chốn đèn màu phồn hoa đô thị
Sứt trán mẻ đầu.

Nó nợ một lời tỏ tình bên rặng trâm bầu
Nợ lời hứa không rời xa quê như bờ rau muống
Nợ vồng khoai tím thủy chung quẩn quanh đám ruộng
Nợ mái tranh nghèo hai chữ làm trai

Nay trở về gục trên đôi tay mẹ sờn chai
Đôi tay bươi quào nuôi lớn nó
Móng thay dao tước bồn bồn bầm đen bầm đỏ
Đôi tay nhằng nhịt vết cứa cuộc đời

Nó gục đầu rên hai tiếng mẹ ơi !
Đôi bàn tay lại hiền lành xoa lên tóc
Mẹ ơi ! con về để mẹ đánh đòn cho con khóc
Trăng vu lan trên nóc nhà chui lỗ hổng rọi sáng đôi bàn tay

Mẹ !
Quất con đi và hãy cho con một tiếng la rầy
Trong này mắt mẹ khô
Ngoài kia
Vầng trăng đang khóc.

ĐÔI BÀN TAY MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 1 của 15

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.