Gió canh ba thổi già con nước
Để bông bồn rụng trắng đồng cha
Có thương nhau thì kêu tía má sang nhà
Để mùa tới mình nên duyên chồng vợ.
Chứ chàng ràng hoài ai mà dám rớ
De hổng de mà tới hổng tới là sao ?
Mở mắt ra là lấp ló hàng rào
“Bậu ơi ! bên bển có ai vô chưa dạ ?”.
“Má hai ơi ! chừa cô ba cho con há ?”
“Có xị rượu con bắt ếch cho tía làm mồi ”
Thương thì nói thương phứt cái cho rồi
Mắc chi đưa đò hoài mà không tới bến.
Bốn mùa bồn bồn rồi chứ ít đâu mà ngồi bển
Xàng xê cống xự cho chết duyên tui
Hỏng đủ gạo thì quất khoai lùi
Hỏng có gường nằm thì chui vô nóp.
Nói chơi vậy chứ đó với đây rất hợp
Hai đứa quến lại là sẽ đủ no
Mùa này bồn bồn tui sẽ làm dưa
Dòm mà coi trúng ơi là trúng.
Vồng dưa bên đó trái như cái thúng
Mùa này hai đứa chắc cú có dư
Đó mà hỏng nhanh cứ chậm lụt từ từ
Tui giận qua xóm bên làm dâu luôn á.
Có đòi hột xoàn kim cương đâu mà sợ
Chỉ cần mâm cơm cúng quảy ông bà
Hỏng có bông vàng thì cứ ra hàng ba
Bẻ bông lài cho tui cài lên tóc.
Mùa này ngoài đồng thiếu chi chuột cóc
Bắt vài đêm là đủ đãi bà con
Bồn bồn dưa muối thiệt ngon
Cháo cóc chuột ướp chiên giòn đem ra.
Dưa hấu ruột đỏ như hoa
Ăn vô mát ruột đờn ca thiệt mùi
Tình nghèo vậy đó mà vui
Giản đơn coi vậy đậm mùi chân quê.
Xuồng ba lá rước dâu dìa
Trăng thanh soi bóng tát đìa có đôi.
Lẹ lẹ nghen
Đây nôn dữ lắm rồi.
TÁT ĐÌA CÓ ĐÔI
Tác giả Trần Ngọc Hoà