Lần theo hương công ơn thơm ngát
Con tìm về Phú Quốc một ngày xuân
Nhà lao cây dừa của năm xưa tháng cũ
Phục dựng ảnh hình địa ngục của trần gian.

Nơi đây xưa nụ cười hiền không nở
Chỉ có tiếng hô hố khan khan man rợ sặc mùi
Nơi đây xưa, biển không bình yên vỗ
Chỉ có ba đào giông tố mà thôi.

Tàn độc quá, bốn mươi lăm đòn tra khảo
Nện chày vồ, lộn vỉ sắt, đục răng
Đóng đinh xương bánh chè, lửa thiêu mười ngón
Vặn ốc vít vào chân, chảo nóng đun người . . .

Cha ông đã tạc gì trong hoang sơ lòng đảo
Có phải lòng yêu nước kiên trung
Chúng con nay về đây đọc được
Nơi phố đảo lung linh dòng quá khứ hào hùng.

Xuân về đảo dâng nén hương tưởng niệm
Nghe gió ru sóng vỗ nhịp tự hào
Chân bước nhẹ mà lòng vẫn sợ
Sợ đến giờ lòng đất vẫn còn đau.

SỢ RẰNG LÒNG ĐẤT CÒN ĐAU
Tác giả Trần Ngọc Hoà