LÝ NĂM CĂN

Ngày con hướng phía trời Nam, hành trang có dáng Miền Trung
Lay lắt xa quê bao năm, càng thương nhớ thương sâu đậm
Miền trung như dáng mẹ tôi, trời trưa dang nắng đồng phơi
Áo đẫm mồ hôi…trắng áo mẹ rồi.

Mẹ ơi! Ròng rã bao năm con vấp cuộc mưu sinh xuôi ngược lênh đênh bước chân đời lữ thứ. Nếu như miền Nam trong lòng con là duyên nợ, thì Miền Trung trong tim con là tình yêu muôn thuở chẳng phai…

VỌNG CỔ

1-…nhoà.
Nơi có tình người thuỷ chung chân chất thiệt thà.
Có dòng phù sa chảy về phía biển, có hạt nảy mầm từ những vun vén chắt chiu.
Đất nẻ, lưỡi cày cong, thương biết bao nhiêu, bên bếp quê mẹ nhóm đỏ lửa chiều.
Sợi khói về trời mang hương rạ rơm thơm, mang cả mùi cần lao từ cằn khô sỏi đá.

NGÂM DẶM

Con vấp cuộc mưu sinh đành gửi lại
Dáng mẹ hiền, dáng của quê hương
Đêm xa xứ trở mình nghe thương lạ
Hẹn ngày về cho thoả nỗi nhớ thương.

2- Trên giải đất cong cong hình con sóng, miền Trung oằn vai trĩu gánh hai đầu.
Mặt hứng bão giông, lưng rát rạt gió lào.
Cha quảy nỗi thâm trầm hôm sớm, mẹ bươi quào chai rát đôi tay.
Giãi dầu quần quật sớm mai
Mà sinh ra những nhân tài cho quê.
Áo tơi và chiếc nón mê
Mà tình lành lặn, câu thề vẹn nguyên.

6- Cánh đồng vừa qua cơn bão lũ mưa giông, cha mẹ lại cày cho tơi từng thớ đất.
Lúa lại vươn lên oằn bông no hạt, những cánh cò lại vỗ nhịp ca dao.
Ơi miền Trung biết mấy tự hào, con chỉ muốn hát, quê hương là dáng mẹ.
Bao khói lửa can qua vẫn kiên cường mạnh mẽ, bấy hạn hán thiên tai mà vẫn can trường.

Mai con về bên quê cha đất tổ
Ôm đụn rơm nghe mùi mặn ruộng đồng
Hạnh phúc nhấm, khề khà chung rượu đậm
Rót tràn tình, tâm sự chuyện Miền Trung.

QUÊ HƯƠNG LÀ DÁNG MẸ
Thơ: Huỳnh Nhân
Vọng cổ: Trần Ngọc Hoà