Phép con về, đã rằm giêng
Mà cội mai mẹ còn nguyên tết kìa
Lóc trê bắt được dưới đìa
Phần con rọng lại hôm kia đến giờ.

Nén hương con thắp bàn thờ
Mẹ kề bên, khấn bằng thơ tự trào
“Con nhà lính, tết muộn sau
Cơ mà vẫn thấy tự hào ông ơi! “.

Vườn mẹ luống cải xanh ngời
Liêu xiêu mấy giậu mồng tơi sân nhà
Mưa quê thấy một mẹ gà
Thương con gồng cánh xoè ra làm dù.

Nửa khuya gió rít hù hù
Nghe bịch bịch…tiếng mù u rụng chiều
Thót lòng tưởng bước mẹ xiêu
Nỗi lo lắng cứ lều bều trôi ngang.

Mẹ dìu gậy dáng xê xàng
Vẫn chăm xuân để rực vàng cội mai
Phép về thăm mẹ ít ngày
Lính đi úp mặt vào tay giấu lòng.

PHÉP VỀ THĂM MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà