Bút danh: Hoa Hồng

Thẻ: nỗi nhớ xanh xao

Nỗi Nhớ Xanh Xao

(Viết cho ngày thương binh liệt sĩ)

Thể điệu: Tứ Đại Oán lớp đầu 6 câu và lớp hồi thủ

1. (-) (-) (-) Trưa – nghĩa trang (liu)
Ngâu rớt – lạnh lòng (xề)

2. Em ngồi đây – nghiêng nón – che cho chồng (xừ)
Run – tay gầy – nón lá này – em che (liu)

3- Là che – cho khỏi ướt – mộ phần (xừ)
Vì em – sợ rằng – mình về – lạnh se (liu)

4- Che – mà cõi lòng – tái tê (liu)
Che tên – che mộ bia – chứ dưới mộ kia – trống rỗng cái tiểu sành (lịu)

5- (-) (-) . . . Thanh bình – đã mấy mươi năm (xê)
Chim – hót khúc đoàn viên – mà người xưa – vẫn tin xa biền biệt (lịu)

6- Tên điểm danh – mà hồn cốt (-) còn phương nào (hò)
Để cho – tháng bảy – cứ quặn lòng – một nỗi nhớ xanh xao (xang)

LỚP HỒI THỦ

31- (-) (-) (-) Mưa – khúc mưa (-) (liu)
Gợi nhớ – đêm nào (xề)

32- Mình về thăm – lao tới – ôm chầm (xừ)
Môi – miết môi – nụ hôn – thời chiến tranh ly loạn (lịu)

33- Sao – nó quá ngọt ngào – vội vã mình ơi! (xê)
Mưa rớt – chưa đầy lu – đã chia tay – về biền bưng, rừng rậm (lịu)

34- Lần chia – tay đó (-) em đâu biết rằng (hò)
Là – nụ hôn cuối – mình không về – để bợt bạt bờ môi (xang)

35- Mãi – đến bây giờ – môi vẫn còn – đọng lại hương xưa (xang)
(-) (-) . . . Mình ơi! (xang)

36- Trưa Nghĩa Trang – đổ mưa (-) mưa gột nỗi buồn em (xang)
Trôi đi – nỗi buồn – chiến tranh – trôi đi xa xót ngậm ngùi (hò)

37- (-) (-) Xưa – miết môi (liu)
Giờ miết – giọt mưa trời (xàng)

38- Vịnh Thuận nay – đẹp lắm (-) mình nằm đâu mau về báo mộng (xự)
Để – em rước mình về – ta cùng ngắm quê hương (liu)

NỖI NHỚ XANH XAO
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nỗi Nhớ Xanh Xao

Mở cửa cho anh đi em !
Ngoài này heo may vừa ngậm cỏ.
Chút bịn rịn xuân còn vương trong gió.
Mùa trở mình quay quắt tận cùng đêm.

Nỗi nhớ đan dày trong mưa hạ lạnh mềm.
Giọt ngắn giọt dài đuổi nhau trên lá.
Anh bấu chặt vào đêm mà nghẹn ngào đến lạ.
Cời lửa đi em cho anh bước vào nhà.

Anh trong cánh cò vỗ nhịp vào ra .
Anh trong khúc ca ngày nào em hát.
Anh trong dải mạ đồng xanh dào dạt.
Tất tưởi tìm về trong ràn rụa nhớ quên.

Nấm mồ anh không tuổi không tên.
Không có bóng người thân hương khói.
Xung quanh anh còn rất nhiều đồng đội.
Cũng xanh xao một nỗi nhớ nhà.

Cõi bao la hồn phách la đà.
Nhặt tiếng sụt sùi rơi trên hàng dâm bụt.
Mình ơi! Ngoài này cỏ cây cũng sùi sụt.
Rồi trầm tư vời vợi một ánh nhìn.

Anh về đây trong chiếc bóng câm thinh
Hồn ẩn dật trong mưa hạ
Mang nỗi nhớ xanh xao cõi ta bà nghiệt ngã.
Và mùa yêu đói lả ăn vạ cuộc đời em.
Mở cửa !
Mở cửa đi em.

NỖI NHỚ XANH XAO
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.