Mẹ cứ ngồi xõa nhớ lên mây
Nỗi buồn hay lây mà chiều thì lặng quá
Mái tóc trắng ủ mùi hương xả
Con biết! mùi này cha yêu.
Xôi cúng giỗ pha lá cẩm quá liều
Con vô tư “màu chi mà biền biệt”
Mẹ đón cha áo bà ba tím biếc
Con mới ngộ ra màu của cha yêu.
Mẹ cứ ngồi đan nhớ vào chiều
Gió cứ phiêu, giọt thương rưng đầy mắt
Cuộc mưu sinh nhọc nhằn díu dắt
Mái tranh nghèo răng rắc gió lay.
Mẹ cứ ngồi bấm đốt ngón tay
Đếm đa đoan, đếm tháng năm gầy guộc
Ngày cha lên đường dâng đời cho Tổ quốc
Nơi lung bưng bông súng nở tím hiền.
Níu mép xuồng mẹ nén chặt tiếng rên
Con chào đời mùa cá về theo lũ
Mẹ cứ ngồi vọc hoài miền nắng cũ
Để thơ con khắc khoải mãi chảy tràn.
MIỀN NẮNG CŨ
Tác giả Trần Ngọc Hoà