Ta chìm trong mắt Đông Hồ sóng sánh
Ngắm trăng múa bút khai hội tao đàn
Hà Tiên thập cảnh rực sáng Chiêu Anh
Lời thơ ai thả để vợi vời thương nhớ.
Có ánh đuốc bưng biền miệt thứ
Mang theo câu hò thả xuống Hồ Đông
Sầu đâu trộn với khô đồng
Thương ai rát ruột ngó mong thẫn thờ.
Anh đã yêu hoa muống biển và thơ
Đằm thắm dẻo dai vươn mình trên cát nóng
Sắc tím buông lơi hoàng hôn lóng ngóng
Gái xư biển mặn mà bởi ve vuốt của trùng khơi.
Mây cõng gió ngao du mở toạc cổng trời
Gảy nốt yêu, ngân rung muôn triệu khối tình trần tục
‘Đó” mặn mà cho tim “đây” lục đục
Nồng nàn trỗi dậy khao khát được yêu.
Cổ Tự Phù Dung đồng vọng chuông chiều
Cái dối trá lọc lừa tàng hình trốn chạy
Chân tình tỏa sáng tin yêu bừng dậy
Trung trinh chung thủy để ngọt khúc trăm năm.
Ừ đi em ! để đêm hội trăng rằm
Anh chèo con thuyền trăng đón cô dâu, về với đồng vàng ngọt hương lúa mới
Đừng để anh mỏi mòn chờ đợi
Nghen em!
LỜI TỎ TÌNH ĐÊM CHIÊU ANH
Tác giả Trần Ngọc Hoà