Trời quơi hổng biết mắc gì
Khơi khơi thèm củ khoai mì lùi tro
Đang ngồi thu hoạch luống ngò
Bên kinh ai thả câu hò ngọt ngay.

Cách đâu chừng chục sải tay
Mùi khoai nướng, cứ bay bay để thèm
Đêm dìa đôi mắt chèm nhèm
Thèm khoai thì ít, nhớ em thiệt nhiều.

Cái nhớ ngày một phì nhiêu
Cái thương ta nói mỹ miều thêm lên
Cái yêu tràn chảy lền khên
Lăn qua lộn lại mình ên nè chèn.

Trai ruộng quần váng vàng phèn
Cái mòi muốn vợ mon men tới gần
Muốn từ đầu muốn tới chân
Đời rơm rạ hơi cù lần nhát gan.

Gồng lòi chuột gồng hết gân
Chiều chạng vạng lết tới gần người ta
” Bậu ơi! Có muốn chung nhà?
Bậu ơi! Có muốn đôi ta chung mùng?”.

Một đôi má bỗng đỏ bừng
Cây trâm ổi, Bậu bứt từng lá quăng
Là gì ta? E lệ chăng?
Đúng rồi một vé cầm bằng chắc luôn.

Tấn công thôi, thẳng cánh chuồn
“Bậu ơi! Qua đã lỡ thương Bậu rồi
Ưng ai cũng vậy Bậu hời
Ưng dùm Qua héng? cả đời biết ơn.”

LỜI RƠM RẠ
Tác giả Trần Ngọc Hoà