Biên cương!
giọt sương còn ngậm cỏ
Gió nép vào cây thì thào bỏ nhỏ
Gió nói gì mà đoá mua rừng e thẹn rung rinh.
Lá cứ đong đưa để anh quay quắt nhớ mình
Đêm viễn biên trăng treo vọng gác
Bỗng thèm một cái ôm thèm bờ môi mộc
Thèm canh cải trời mẹ nấu với riêu cua.
Gió còn địu đông nên se sắt lạnh lùa
Mình qua mẹ dựa lưng cho đủ ấm
Cưới được hai rằm đã xa nên nhớ đậm
Em quằng cả mây trời, anh rụm nắng biên cương.
Lính xa nhà gom nỗi nhớ vào quê hương
Tổ quốc trong tim muôn đời vẫn thế
Trong Tổ quốc luôn có em và mẹ
Quê hương trong anh là ruộng lúa no đòng.
Là bông lục bình tím cả khúc sông
Hết mình với quê vừa trôi vừa nở
Là câu vọng cổ mẹ vắt ngang miền nhớ
Là xuồng trăng nước đỏ, đêm khua vội tìm cha.
Mẹ với U Minh cứ sâu thẳm cứ đậm đà
Tràm cứ xanh bạt ngàn ngút ngát
Dù ngọn chướng có thổi sâu để vết sầu thêm bỏng rát
Mẹ vẫn nhớ về cha trong dào dạt hương tràm.
Nơi cột mốc biên cương mảnh đất cuối trời Nam
Anh mãi yêu em yêu sắc hương đồng nội
Yêu đoá muống đồng bôn ba chìm nổi
Vẫn một đời chung thuỷ với bờ quê.
LÁ THƯ NGƯỜI LÍNH
Tác giả Trần Ngọc Hoà