Người thương binh già
Giữa chiều tiết thanh minh lộng gió
Hát ru những ngôi mộ không tên và những linh hồn còn nằm đâu đó
Giữa đại ngàn.
Lời ru trong nức nở tiếng đàn
Nốt lặng! Đứa mất tay đứa lìa chân oằn oại
Nốt gầy! Đứa trệu trạo lá bứa sốt rét rừng nằm lại
Nốt đau Cả tiểu đội còn mỗi một đứa trở về.
Cái đứa trở về ký ức cứ kéo lê
Trong này này, chỗ này này, vừa đau vừa nhói
Đêm trở mình nghe đồng đội nhao nhao hỏi
Tên cúng cơm, tên ngày nhập ngũ của tôi đâu?
À ơi…
Tháng ba bỏ buồn vào hoa cau
Hoa cau giận hờn không nở
Giàn trầu bấu tháng ba bầm xanh bầm đỏ
Trách người sao đi biệt không về, trầu cánh phượng ai têm?
Mẹ già quay quắt từng đêm
Đèn chong mắt đỏ
Đan nỗi buồn lên gió
Hỏi chồng tôi nằm đâu trong những ngôi mộ đó? Những ngôi mộ không tên.
Đau cái giấc cô miên
Cái giấc của người về với đất
Lúc lên đường vẹn nguyên chân chất
Khi trở về xác thân cái còn cái mất, tên tuổi cụt dấu hụt vần.
À ơi…xót cái giấc phù vân.
Búi tóc của mẹ, vườn trầu của mẹ, ngôi nhà của mẹ, rối tung, vàng vọt vẹo xiêu trong giấc ngủ
Khúc ru trong tiết thanh minh hoàng hôn có muôn vàn vết thương mưng mủ
Những vết thương chẳng chịu lành còn để lại của chiến tranh.
À ơi…
À ơi…
KHÚC RU TRONG TIẾT THANH MINH
Tác giả Trần Ngọc Hoà