Về ngắm trăng với anh em ơi!
Rằm giêng sương xuân ngậm cỏ
Hương biển nồng nàn níu gió
Đông Hồ nũng nịu đòi thơ.

Tô Châu gối đầu vào đêm mơ
Chị Hằng xuống trần dung dăng dung dẻ
Anh cảm nhận trăng hiền như mắt mẹ
Vắt ngang rừng đước đồng năng.

Rạch Vược thuyền về lưới phơi trăng
Ngư phủ, nông dân bỗng thành thi sĩ
Thơ bạn trăng, trời hoan hỉ
Thơ anh quay quắt bởi vắng em.

Tao nhân ngắm trăng bằng mắt
Anh ngắm trăng bằng tim
Mèo con ngắm chị hằng trong chậu
Trăng dầm Lư Khê giỗi hờn con sáo sậu
Sao cứ hót khúc chia lìa để bậu mãi thương mong.

Đêm ấy rằm giêng gió thốc núi gồng
Mắt Hòn Chông rưng rưng
Mắt Hà Tiên thao thức
Mắt Mo so hừng hực
Còn mắt anh…
Chiến tranh đã cướp đi rồi.

Anh quờ tay chiếc khăn rằn pháo dập đứt đôi
Anh quờ tay nước mắt đỏ khóc em ướt má
Khóc đồng đội ra đi, khi bụng mấy ngày dầm lung đói lả
Đêm giêng nghiêng trăng úp mặt khóc trên đồi.

Về ngắm trăng với anh em ơi!
Đất nước đang trong trăng, tiền nhân đang trong trăng, đồng đội đang trong trăng, trăng quê hương rực sáng
Hồn Chiêu anh quyện hương xuân bảng lảng
Em về chưa? Mà da diết đã dâng đầy.

EM VỀ CHƯA MÀ DA DIẾT ĐÃ DÂNG ĐẦY
Tác giả Trần Ngọc Hoà