Vẫn sông chiều xuồng vớt rác vớt hoàng hôn
Bông súng cá cắm câu tuổi tám mươi tự kiếm
Vẫn vá nón, đệm đương, đương tình mộc mạc
Phơi trưa cỏ mần trầu gội thơm tóc người thương.

Thì đã sao? Anh hùng sa trường về cắm câu, vá xe đạp, trồng vườn
Chi mà lăn tăn cho lòng bụi bận
Bữa khoai sắn bữa rau thời nước mất, trường lớp xa ta như trên trời dưới đất
Người đi đòi hoà bình con chữ ít, nhưng khí tiết có thừa.

Ừ thì trời có lúc tươi lúc héo
Lòng người cũng khi hoa nắng lúc râm buồn
Hãy cứ trong như lu nước bên lề gác cái gáo dừa ai khát dừng lại uống
Đừng nghiêng lòng theo những giọt mưa xiên.

Về Miền Đông nơi đất đỏ rừng thiêng
Gốc trung quân ta ôm, lưng trung quân ta dựa
Mày đây rồi? Mày chứ còn ai nữa
Mãi trẻ hoài lứa tuổi hai mươi.

Mày trong lòng Tổ quốc chưa bao giờ tử
Là tại lão ngâu vô ý rớt giọt buồn
Người yêu nước rồi hoá thân trung quân cả
Cứ xanh ngời giữa trời đất mà vươn.

ĐỪNG NGHIÊNG LÒNG THEO NHỮNG GIỌT MƯA XIÊN
Tác giả Trần Ngọc Hoà