Cho dù thế giới dép dày
Mẫu mã sang chảnh tràn đầy shopping
Mẹ tôi vẫn cứ chung tình
Với guốc mộc, Phú Thọ mình làm ra.

Guốc xuồng mẹ đóng cho cha
Chiều chiều đi dạo phố là khỏi chê
Chỉ cha và cái làng nghề
Đủ bầy chim sáo hót mê mệt rồi.

Chỉ mẹ và tiếng à ơi…
Đủ bung nở cả vườn trời bông mây
À ơi…Xóm Guốc này đây
Thăng trầm bao bận thương đầy dạ thương.

Tỏ tình ngộ ngộ ương ương
“Em và Xóm Guốc anh thương cào bằng
Hễ gần lòng cứ dung dăng
Hễ xa cái nhớ mà rằng chẳng tha”.

Chỉ nhiêu mà mẹ ưng cha
Chiêu này chiêu lấy thiệt thà đốn tim
Ngọt như ổi chín mía ghim
Mùi như phím lõm đờn kìm song loan.

Dù rằng cơn lốc thời trang
Mẫu mã giày dép lan tràn shopping
Mẹ tôi vẫn mãi chung tình
Với đôi guốc mộc quê mình làm ra.

ĐỦ BUNG NỞ CẢ VƯỜN TRỜI BÔNG MÂY
Tác giả Trần Ngọc Hoà