NGỰA Ô NAM

Tin mẹ bệnh làm lòng con se thắt
Phương Nam ngó về phương Bắc mắt đỏ…hoe.
Gió ru buồn trên mấy rặng tre
Bước hành quân, cứ chập chờn một bóng mẹ quê
Gánh trĩu oằn lưng đê
Gánh mấy mươi năm đòn đã thay bao bận
Mà vai chỉ mãi đôi bờ
Bờ vai nhỏ gầy gò
Con cứ rờ rờ hai mảng vai chai
Rồi khoé mắt cay cay
Hai mươi mấy năm con quân ngũ xa nhà
Nay tuổi mẹ đã chiều tà
Tháng ba rét nhiều mẹ bệnh
Xót lòng con trẻ nơi xa.

Qua đợt diễn tập hành quân đơn vị cấp phép một tuần con vội về thăm mẹ. Ôm lấy đôi vai một đời gánh gồng dâu bể mà lòng con đau như thể ai…

VỌNG CỔ

1-…dằm.
Đôi vai chẳng còn trầy đau chẳng còn rướm máu chẳng còn bầm.
Bởi nó đã chai, chai từ cái thuở, mẹ gánh nước mướn kiếm tiền nuôi cả đàn con.
Nắng giãi mưa dầm lòng mẹ vẫn sắt son, chung thuỷ với bờ quê như hoa muống hoa cà.
Cha vào du kích, một mình mẹ bôn ba, mái lá liêu xiêu đàn con thơ nheo nhóc.

NGÂM DẶM

Mẹ như đôi cánh cò gầy
Cõng năm đắng đót cõng ngày bể dâu
Nắng mưa nhuộm trắng mái đầu
Nhọc nhằn mẹ gánh khổ đau mẹ gồng.

2- Tuổi huốt chín mươi mẹ như ngọn đèn leo lét, như trái chuối nàng hương chín rục chín muồi.
Sợ các con lo dù mệt lắm mẹ cũng cười.
Ơi nụ cười bao dung nhân hậu, xen lẫn tự hào vì đã trọn vẹn với các con.
Ngày cha khuất núi lòng mẹ héo hon, đôi nước nặng gấp ba ngày thường mẹ gánh.
Hoàng hôn quê cũng ngậm ngùi chết lặng, nhìn mẹ một mình phải gánh chín đứa con.

LÝ NĂM CĂN

Giờ đây nắng nướng giòn trưa
Mà con! Đôi mắt dầm mưa
Đôi móc xích quê năm xưa
Và đôi vai chai của mẹ
Đàn con lem luốc mẹ nuôi
Bằng bao nước mắt mồ hôi
Chín đứa mẹ ơi
Khôn lớn thành người.

Đàn con chín đứa mẹ nuôi
Bằng bao nước mắt mồ hôi
Dâng Tổ quốc mẹ ơi
Ôi quá… tuyệt vời.

Con đứng đây mà lệ cứ trực trào khi mắt nhìn vào nơi góc bếp. Một đôi móc xích cũ mèm gỉ sét được mẹ treo ngay ngắn ở trên…

VỌNG CỔ

5- . . . tường.
Kỷ vật thời khó khăn gian khổ trăm đường.
Đôi móc xích đã theo mẹ từ ao làng ra ruộng, tưới cho hoa màu ngày hạn hán cằn khô.
Rồi những đêm các con say giấc ngủ khò, mẹ lén ra giếng làng gánh đổ cho đầy bể.
Gánh nước mướn, trồng rau, chăn nuôi làm ruộng, vậy mà chín đứa con đều vẫn được đến trường.

6- Cứ tới mùa giáp hạt là mắt mẹ lại trũng màu lo, sợ các con đói, lòng mẹ thắt.
Sang làng bên mẹ năn nỉ người cho vay thóc, một yến tới mùa trả một yến rưỡi có khi hơn.
Lấy lòng người và cũng là để trả ơn, mẹ gánh vài khối nước không công cho chủ nợ.
Nay các con trưởng thành mẹ không còn khổ nữa, đôi móc xích gợi bao gian khó một thời.

Đôi móc xích với đôi vai
Là đôi bạn của một thời gian nan
Vai chai móc xích gỉ vàng
Nhìn rồi con để lệ tràn đẫm mi.

ĐÔI MÓC XÍCH VÀ ĐÔI VAI MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà