Ngày hạn mặn tẩm lậm vào lá cỏ
Lòng đồng khô, buồn mắc cạn vào nhau
Ngoại ơi à… lời ru nhiễm mặn
Giấc trẻ thơ bong bóng nước cứ trôi vào.
Dây Rạch giá ai so mà thương quá
Nhân nghĩa ngọt ngay, song loan nhịp tình người
Qua hoạn nạn, nghiệm thu ơi Dòng Dọc
Tổ được xây từ cỏ mặn mồ hôi.
Ngày gió hạ vi vu qua Cái Lớn
Hỏi tóc dài đâu? áo xẻ tà đâu?
Vắng nụ cười môi nào hôn cùng gió?
Cóc Kèn thương, oặn nấc dưới chân cầu.
Ngực FO thóp thoi cơn đói thở
Còi cứu thương hú hụ xé màn đêm
Dây Rạch Giá nhiễm đau, căng phím lõm
Song loan buồn, nhịp rớt xuống, rớt lên.
Lại như xưa, ai cũng thành chiến sĩ
Mỗi xã, phường, là một pháo đài
Cha lại xúc mang hùn lưng khạp gạo
Mẹ nhổ non hơn nửa cánh đồng khoai.
Rồi chợ đông, đồng lại xanh bất tận
Phố hân hoan tin chiến thắng rộn ràng
Dây Rạch Giá ai so mùi đến lạ
Chén tình này ta rót với Kiên Giang.
—
Viết trong những ngày giãn cách
DÂY RẠCH GIÁ AI SO MÙI ĐẾN LẠ
Tác giả Trần Ngọc Hoà