Cọng buồn
Qua đã ngắt Qua quăng
Còn cọng nhớ gió cứ tạt cong chiều cho hoàng hôn tím rịm
Để ngó chơi chứ cái lúm đồng xu và nụ cười chúm chím
Ai dại gì ngắt bỏ mần chi.
Nhớ ơi mày muốn dìa thì cứ dìa thoải mái đi
Bão nhớ quầng Qua còn chưa sợ huống hồ gió nhớ
Con chuồn ớt còn biết đa tình suốt ngày chờn vờn bên hàng bông mắc cỡ
Qua bảnh trai vầy chẳng lẽ hổng biết yêu.
Xóm bên có nàng Ba nhìn ngon mắt lại mỹ miều
Chiều nào cũng ra bờ sông ngồi ca cái đoản khúc
Cái đoản khúc lam giang ta nói…nó muồi mà man mác
Giọng ngọt lừ để rung động tim Qua.
Cổ hát vầy nè
“Con sáo đậu triền sông nhớ người
Thương đứt ruột vầng trăng Tháp mười
Nếu có thương nhau
Nhớ cùng về
Bần đưa hoa trắng trên sông
Gọi mời thương mong
Nhãn thơm châu thành
quýt hồng Lai Vung
Mé quê thành bình
Nắng cười hoa bung
Về vui nỗi vui chung”.
Mèn ơi đưa tình mần chi để dãy nhớ trong qua cứ trập trập trùng trùng
Tim yêu đánh sà lai loạn nhịp
Đưa tình làm chi rồi sáo bay đi biền biệt
Theo chồng về mút dưới Hàm Luông.
Qua giận
Qua ngắt
Qua quăng cái cọng buồn
Còn cọng nhớ
Gió cứ tạt cong chiều để hoàng hôn tím rịm.
CỌNG BUỒN CỌNG NHỚ
Tác giả Trần Ngọc Hoà