NÓI LỐI:
Hoàng hôn vắt nỗi niềm ngang sông
Gọi người về giữa mênh mông dòng nhớ
Bến Hàm Luông ai xuống xề câu vọng cổ
Mà ngọt muồi câu duyên nợ Bến Tre ơi!
Xuồng chở nhớ đầy khoang với da diết nồng nàn nên xuồng khẳm. Dầm đẩy nước ào ào mà anh vẫn thấy còn rất chậm cái nôn nao sao cứ rộn tưng . . .
VỌNG CỔ
1- …lòng.
Đừng giận mình ơi mà tội nghiệp cho chồng.
Lần hẹn hò nào anh cũng là người đến chậm, tại xưa máy bay quần mới trễ hẹn để mình trông.
Còn bây giờ mình nhìn đi tóc anh trắng như bông, thân ốm nhách mỏng te da trổ đồi mồi.
Mới chậm lụt như vầy vuốt giận mình ơi, anh đã tới rồi y nơi hẹn cũ.
LÝ BÔNG DỪA
Thương thì con gái đẫy đà
Nằm co cố nén, để đêm gà gật run
Kề nhau, vách lán chung đêm rừng
Nghe gió ngập ngừng – như chừng gió đòi được yêu
Bàn tay xiết một bàn tay
Tình riêng gác lại, trái tim này dâng quê hương.
Nhớ lắm mình ơi mái tóc gội bùn non thời chinh chiến, thơm phù sa châu thổ nồng nàn.
Nụ hôn thiệt ngọt thiệt ngon mà cụt ngủn vội vàng.
Mỗi lần hai đứa gặp nhau mưa chưa đầy lu nước, lại hối hả lên đường lệ mình chảy theo mưa.
Nghe tin ba ngày đêm mình ngồi miết trên ngọn dừa, mình ở trển khoét dừa ăn mà tim anh nóng ran muốn nổ.
Quê không yên bình ngày đêm giặc ruồng giặc bố, nên đàn bà cũng cõng khổ cùng quê.
LÝ CÁI MƠN
Mình về chưa?
Mà anh nghe gió
Trỗi khúc thương nhau
Hạ về nắng hong bờ ao
Gió lao xao dừa xỏa tóc chờ mưa gội buồn
Hạt phù sa nếm mùi bôn ba
Quê trải bao can qua
Nay thanh bình cung thương trỗi nhịp…tình ca.
Mình ngắm kỹ anh đi! Vẫn chiếc áo vải thô đen vẫn khăn rằn quấn cổ. Tóc úp muổng dừa mà xưa mình nói nhìn hơi ngố nhưng mà mình thương là bởi tại anh . . .
VỌNG CỔ
5- …hiền.
Yêu anh du kích Giồng Trôm gan dạ nhất bưng biền.
Chiếc vương miện lá dừa tặng cô dâu ngày cưới, chưa kịp cài lên tóc vợ hiền thì đạn thù cướp mất em đi.
Anh gửi lòng mình trong điệu lý Ba Tri, có dáng người con gái năm xưa băng mình trong lửa đạn.
Có đội quân tóc dài tự hào trong câu hát, và tình của quê hương trong dào dạt hương dừa.
NGÂM DẶM:
Đây chiếc vương miện lá dừa
Anh ngồi kết giữa cơn mưa đêm rừng
Lồng vào hai chữ kiên trung
Cài lên xứ sở anh hùng Bến Tre
Quê mình hôm nay áo mới thanh thiên, Rạch Miễu Cổ Chiên Hàm Luông bờ vui nối nhịp.
Tuổi trẻ xôn xao đồng khởi nghiệp, những công trình nối tiếp mọc nơi nơi.
Nụ cười no ấm xinh môi
Cây hạnh phúc đứng giữa trời mà vươn
Đất ngào nắng gió quê hương
Lung linh dệt thắm tình thương quê dừa.
Mình ơi! Mưa rớt giọt thưa
Để thương với nhớ cứ ùa vào anh
Em về trong bóng dừa xanh
Làm nên dáng đứng quê mình Bến tre.
CHIIẾC VƯƠNG MIỆN LÁ DỪA
Tác giả Trần Ngọc Hoà