NÓI LỐI

Đôi nạng gỗ dìu người, còn người cõng nhớ đi đâu?
Mà cây Tra bung sầu ra trổ
Đêm Cái Ngang ai xuống hò câu vọng cổ
Để ký ức chảy tràn nồng nàn rộ trong hoa.

Gió thủ thỉ gì với vòm xanh mà mắt Tam Bình long lanh quá. Người thương binh trải lòng mình trên sắc lá tai lắng nghe âm khúc giữa đêm…

VỌNG CỔ

1-…rừng.
Âm khúc Cái Ngang một thuở lẫy lừng.
Chiến khu đón người về từ nơi xa ấy, rặng tre cong mình nghẹn nấc giữa canh khuya. Rung rinh đọt trâm bầu ngọn sắn vòm me, dừa cũng nghiêng nghiêng tóc xõa dáng gầy.
Phải đồng đội về trên từng vạt cỏ lùm cây, ánh mắt đong đầy nỗi niềm sâu lắng.

2- Sao hỏi trăng nay bao mùa xa vắng, mà tóc người xưa như mây trắng Tam Bình.
Ngắt một chiếc lá Tra mà nghe da diết ân tình.
Mầm vạch đất chui lên đã nếm mùi bom đạn, cây vẫn vươn mình xòe lá phơi tim.
Hạ thẫn thờ buông vạt nhớ trong đêm, có hai chiến sĩ chụm vào nhau ghép lá.
Em thỏ thẻ “giống đôi tim mình quá”, con gái tỏ tình chân quê lạ nghe mà yêu.

NGÂM THƠ

Người thương binh già ngậm ngùi hôn lên chiếc lá
Chỗ này đây em ngã xuống cho quê hương
Người con gái Tam Bình bất khuất kiên cường
Tra nhuộm máu phơi tim mình rực đỏ.

Hơn bốn mươi năm mà vết thương của chiến tranh còn chạy lòng vòng trong cơ thể. Đồng đội quê hương nghĩa tình dâu bể người thương binh nghe đau xé ở trong…

VỌNG CỔ

5- …lòng.
Ông cứ lặng thinh để lệ chảy tuôn dòng.
Xưa khí phách Cái Ngang không cho phép mình được khóc, nuốt nghẹn ngào chảy ngược vào trong.
Lệ xưa cứ dấu trong lòng
Hôm nay sao lại ròng ròng tuôn ra
Ngày nào bên gốc cây Tra
Lời yêu chưa kịp thốt đã xa nhau rồi.

LÝ NĂM CĂN

Còn đây trang sử liệt oanh
Còn đây khí phách kiên trinh
Nắng mới đơm hoa lung linh
Miền quê thay da đổi thịt
Đồng xanh thẳng cánh cò bay
Vườn cam no múi oằn cây
Sức trẻ dựng xây
No ấm tràn đầy

(Trở về vọng cổ)

Căn cứ Cái Ngang lẫy lừng bao chiến tích
Lối mòn xưa còn in đậm dấu anh hùng.

Đàn bầu phím ấy ngân rung
Ru đồng đội khúc kiên trung ngọt ngào
Cái Ngang biết mấy tự hào
Niềm yêu cứ mãi dạt dào trong tim.

CHIẾC LÁ HÌNH TRÁI TIM
Tác giả Trần Ngọc Hoà