Mẹ đứng bên này sông !
Búi tóc bông lau sổ tung trong nắng gió.
Má hom hem mắt nhìn về nơi đó.
U Minh một thời vật vã đạn bom.
Mẹ đứng bên này sông !
Nghe gió thổi….ngọn đứt ngọn còn.
Hương tràm chơi vơi thoảng từ phía ấy.
Khóm lục bình động đậy.
Ký ức dạt về loang đỏ mặt sông.
Này rô non, ba khía, cua đồng.
Này muối mè khoai ngào, cơm vắt.
Mẹ trầm dưới dòng lạnh như dao cắt.
Tiếp tế qua rừng đỡ dạ các con.
Từ bên kia sông !
Tin đưa sang cha thằng tí đã không còn.
Tóc khóc chồng chen nhau từng sợi bạc.
Gió nấc đau trong vũng tràm xơ xác.
Trời buồn thương thả đám mây ui
Hôm nay
Mẹ đứng trên cầu Xẻo Rô nghe dạ ngậm ngùi.
Chiếc gậy tre dìu mẹ sang bờ bên ấy.
Mẹ thỏa lòng nghe đâu đây trỗi dậy.
Câu vọng cổ thiệt mùi pha nước đỏ U Minh.
Dòng Cái Lớn bây giờ có chiếc cầu xinh.
Nhịp nghĩa tình nối hai đầu nỗi nhớ.
Tóc trắng mẹ bay giữa đất trời quê hương rộng mở.
Để đôi bờ kết chặt những yêu thương.
CHIẾC CẦU MƠ ƯỚC
Tác giả Trần Ngọc Hoà