Chị sợ vô cùng khi hương khói quẩn quanh
Ngày tháng qua nhanh
mà những di vật của chiến tranh vẫn nằm im lặng lẽ
Chiếc cối giã trầu bằng vỏ đạn anh bộ đội gò tặng mẹ
Đang nhìn chị đau đáu một thỉnh cầu.

Chị đưa được anh về thì tóc mẹ đã bông lau
Hốc mắt hoắm sâu giọt thương con đẫm lá cờ Tổ Quốc
Con trai mẹ trở về bằng thanh xương gầy guộc
Hồn đã hòa trong non nước rạng ngời.

Bức ảnh người chị gần ba mươi năm trời
Lặng lẽ theo em nằm sâu trong lòng đất
Chị tôi bôn ba lần theo di vật
Đưa anh chiến sĩ về nhà trong một chiều bãng lãng sắc thu.

Cây bút ba vì, chiếc nút áo , đồng năm xu
Mảnh giấy “kỷ niệm những ngày bẻ đít ốc ”
Cũng đủ để thâu đêm chị tôi trằn trọc
Cây trở trăn mọc đầy những nhánh buồn.

Nắng cuối ngày rơi yếu ớt trên mảnh nhôm
Những cái tên mẻ trước đứt sau do đạn bom ác nghiệt
Những cái tên cụt dấu hụt vần đang cồn cào da diết
Muốn được đủ đầy như ngày Tổ Quốc gọi ra đi.

Kìa! Như hương khói biết thầm thì
Những ngôi sao vô danh đang đi vào giấc mơ của chị.
Và kìa! Những linh hồn liệt sĩ
Đang xúc động sụt sùi khi được chị tìm về đầy đủ họ và tên.

CHỊ TÔI – NGƯỜI ĐI TÌM TÊN VÀ GIA ĐÌNH CHO LIỆT SĨ
(Viết tặng về thượng tá Nguyễn Thị Tiến)
Tác giả Trần Ngọc Hoà